Sau khi dàn xếp xong xuôi, Phương Hòa vừa định đưa mọi người đến phòng tuyến một dạo một vòng để tìm hiểu tình huống, đã nghe bên ngoài truyền tới động tĩnh lớn, ầm ầm không ngừng, Lê Chấn ngồi bên cạnh cậu đột nhiên nhíu mày, cùng nhau đến cửa sổ nhìn thử.
Phương Hòa đứng xa xa nhìn về phía phòng tuyến hai, từ khoảng cách của bọn họ, cho dù thị lực Phương Hòa tốt, cũng chỉ mang máng nhìn thấy ở phòng tuyến hai không ngừng có thép tấm bị không chế bay lên cao, lại từ trên cao thay đổi hình dạng, sau đó được đặt cố định vào phòng tuyến sắt thép vốn có trước đó.
Tuy rằng đã chuẩn bị trước tâm lý, nhưng nhìn thấy thép tấm mình cực khổ đem về lại đi gia cố cho phòng tuyến hai, mà không phải là phòng tuyến một, Phương Vẫn ít nhiều gì vẫn thấy không thoải mái.
Lê Chấn ôm lấy vai cậu, "Chúng ta còn có rất nhiều vật liệu."
Phương Hòa gật đầu, trong không gian vẫn còn, sớm muộn gì họ cũng sẽ lấy thêm một ít ra, nghĩ vậy, cậu liền lôi kéo Lê Chấn đi ra ngoài, "Kệ bọn họ, chúng ta đi dạo một vòng."
Nhìn sương sương toàn bộ phòng tuyến một, Phương Hòa cảm thán, so với phòng tuyến hai, chỗ này thật sự quá là đơn sơ, hơn nữa đa số người muốn làm ăn kiếm sống cũng vô cùng khó khăn.
Mà kiến trúc nơi này cũng tồi tàn hết chỗ nói, nhà xây bằng gạch đơn sơ chiếm đa số, nếu muốn cải thiện tình huống trong này, chỉ sợ là không thể làm được trong thời gian ngắn.
Trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-vua-tang-thi-nuoi-meo/4575731/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.