Nhớ vote cho tui nha /...\
______
Phương Hoà nhận mệnh bật chế độ làm đầu bếp chuẩn bị nấu canh cá, ngồi xổm bên cạnh cái nồi, cậu hình như là một con mèo thì phải? Cậu hình như là một con mèo đáng yêu chỉ mới hai tháng tuổi thì phải? Như thế nào mà biến thành đầu bếp riêng cho hắn rồi?
Mặc dù Phương Hoà khó chịu tới mức hận không thể nhào lên người Lê Chấn, xoè móng vuốt cào hắn mấy cái, nhưng xử lý cá thì vẫn phải làm, nấu canh cá cũng vẫn phải nấu.
Mèo con nhọc lòng sợ vị đại gia này ăn không đủ no, chạy ra ngoài tìm thịt người để ăn.
Vất vả di chuyển đống cá quay lại dòng suối nhỏ để xử lý, sau đó lại cực khổ đem tụi nó nấu cho xong, nhìn cái đồ ham ăn Lê Chấn kia cuối cùng cũng bày ra bộ dáng thoả mãn no đủ.
Nhưng mà Phương Hoà toàn bộ mèo đã mệt tới mức uể oải nằm xoài trên bàn bếp, chuyện này cùng với mong đợi sau khi trọng sinh của cậu hoàn toàn không giống nhau aaa, nói sẽ dự trữ thật nhiều vật tư hoành hành mạt thế đâu? Cuộc sống hiện thực là cả một bầu trời đen tối =∆=.
Phương Hoa liếc mắt nhìn thoáng qua cái nồi, nghiêm túc suy nghĩ, có nên ra ngoài tìm một cái nồi thật to không, cái loại nồi nấu lò củi, có thể nấu thật nhiều cá cùng một lúc.
Suy nghĩ một chút về sau này mỗi khi người kia đói bụng, cậu liền phải nấu thật nhiều cá, bàn chân mèo của Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-vua-tang-thi-nuoi-meo/4575658/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.