Thật ra tui cũng vừa dịch vừa đọc như bao người....
____
Lê Chấn cúi đầu nhìn mèo con đang gắt gao bám lấy ống quần mình, "Lúa Nhỏ."
Giọng nói nghiêm túc của Lê Chấn, cùng với biểu tình lạnh lùng và âm thanh khàn khàn cứng ngắt, khiến Phương Hoà không khỏi cứng đờ, không phải Phương Hoà sợ hãi, mà là thanh âm này thật sự lạnh lẽo đến doạ người.
Lê Chấn cho Phương Hoà một cảm giác lạnh lẽo tới muốn đóng thành cục nước đá, bao bọc toàn thân.
Xẻng hốt phân, anh được lắm! Phương Hoà tức giận ngẩng đầu bén nhọn kêu một tiếng, hung dữ giống như sư tử chưa được thuần hoá. So lớn tiếng, so hung dữ, so lãnh khốc, bổn miêu gia tôi cũng không có thua anh!
( Pi: mấy bạn có nhớ cái logo sư tử trong tom và jerry không?)
Nhìn mèo nhỏ đang lớn giọng gào rống, Lê Chấn bất lực cười khổ, duỗi tay lần nữa xách Phương Hoà lên, Phương Hoà đương nhiên không muốn, nhưng mà sức lực không lớn bằng người ta, khiến cậu lần thứ hai bị Lê Chấn nhẹ nhàng bắt được.
Lê Chấn hiện tại không thể xác định phương thức lây nhiễm của virus, biện pháp duy nhất chính là mau chóng đem mèo nhỏ thả đi, cho dù là ném văng ra, ít nhất cũng phải cách xa hắn thì mới được an toàn.
Thấy Lê Chấn vẫn kiên trì muốn đem mình ném ra ngoài, Phương Hoà nổi giận, đúng là thành mèo xong liền không còn nhân quyền nữa, tốt xấu gì cậu cũng sống ở mạt thế mười ba năm, Phương Hoà tâm huyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-vua-tang-thi-nuoi-meo/4575651/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.