Lạc Anh vô cùng giản tiện lời nói, lại làm cho người ta nói không ra cái gì, mọi người chỉ cười cười xấu hổ. Phụ họa nói.
"Ha ha, Đúng vậy, hợp tác vui vẻ."
Phàm Niệm Ngự dùng một đôi con ngươi lãnh mị nhìn chằm chằm vào tay nhỏbé bị thương của Lạc Anh. Lúc này Lạc Anh mới cảm giác ánh mắt nóng rực. a Sau đó đứng lên cầm tài liệu, nói.
"Vậy thì tan họp thôi." Nói xong cũng đạp giày cao gót, thanh âm thanhthúy đẩy cửa phòng họp ra chuẩn bị rời đi. Mặc dù cô là Tổng giám đốc,nhưng có quyền lợi này, huống chi đây là Lạc thị.
Lạc Anh trở lại phòng làm việc của mình, đem mình ngã vào ghế, sau đóxoay qua chỗ khác, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, thành thị phồn hoa, xetới xe lui, người đến người đi. Mình vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng. 93Mình cao cao tại thượng, nhưng không có cuộc sống bình thường nhất, mộtcô gái đang học đại học, một cô gái đang nói yêu.
Lúc này cửa bị đẩy ra, nhưng lại không nói gì. 7 Lạc Anh nghe thấy động tĩnh, thanh âm mệt mỏi. 5 Khàn khàn nói.
"Tài liệu để đó trước đi, một lát nữa tôi xem, cô đi ra ngoài đi." Mặcdù Lạc Anh vừa tỉnh ngủ, nhưng trong lòng lại mệt mỏi. Lạc Anh nhìnngoài cửa sổ, không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì, xoay cái ghế lại nhìn thấy là.
Đôi tay Phàm Niệm Ngự cắm vào hai bên túi quần, vẻ mặt lạnh nhạt, nhìnkhuôn mặt Lạc Anh mệt mỏi. a Lạc Anh hơi sững sờ, nhưng khôi phục lạitrạng thái.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tu-nong-bong-tong-giam-doc-tha-cho-toi-di/3075971/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.