Mười tháng sau, Giang Lệ Lệ thành công sinh ra một đứa trẻ, là một bé gái, gọi Lạc Anh. Người cũng như tên, bé có khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như hoa anh đào.
Thoáng một cái đã qua hai mươi năm, Tiểu Niệm Ngự đã trưởng thành, chonên không thể gọi anh là Tiểu Niệm Ngự, nếu ai gọi anh sẽ trở mặt, tấtcả mọi người gọi anh là Niệm.
Mà Lạc Anh cũng là một cô gái duyên dáng yêu kiều, một mỹ nữ. a Năm naycũng 19 rồi. 7 Phàm Niệm Ngự cũng đã chín chắn. Phàm Niệm Ngự đã haimươi bốn tuổi, làm sao có thể sẽ không có phụ nữ, phụ nữ số lượng tuyệtđối hơn số lượng của cha anh cùng Lạc Trạch năm đó. Hơn nữa tốc độ đổicũng nhanh hơn rất nhiều so với bọn họ.
"Lạc Anh, chị đã đến rồi." Phàm trạch, một cô gái nhỏ chạy về phía LạcAnh. Cười ngọt. Phàm Dịch Hân, con gái Phàm Ngự cùng An Tuyết Thần, nămnay cũng tầm 20 tuổi, cũng đã là cô gái lớn. Dáng dấp giống An TuyếtThần. Di truyền tất cả của cô, nhất là Piano, hiện tại đã có địa vị nhất định trong giới Piano rồi. Nhưng rất ngây thơ, rất không thành thục,thật đáng yêu, cùng Lạc Anh ở chung một chỗ, Lạc Anh luôn là nhân vậtdiễn vai chị gái.
Lạc Anh kéo tay nhỏ bé của Phàm Dịch Hân, sau đó lấy ra một hộp quà tặng nhỏ. "Dịch Hân, đây là lễ vật chị tặng em. Hi vọng em thích." Thời điểm Lạc Anh mười tuổi cũng đã bị Lạc Trạch đưa ra nước ngoài du học, hômnay cô mới vừa trở lại.
Phàm Dịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tu-nong-bong-tong-giam-doc-tha-cho-toi-di/3075966/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.