Buổi tối, hai người trở về nhà, suốt đường đi, An Tuyết Thần tự hỏi làm thế nào để cho những người phụ nữ xung quanh người đàn ông này nhanh chóng tự thoái lui, có phải là viết tên mình lên mặt anh, hay là viết anh là hoa đã có chủ? Vừa nghĩ cô vừa dùng ánh mắt nóng rực dò xét nhìn Phàm Ngự.
Phàm Ngự đang lái xe, cảm giác được ánh mắt nóng rực kia nhưng không quay đầu lại, lại còn vô cùng thích ứng với ánh mắt dò xét không chút kiêng kị kia, anh khẽ kéo khóe miệng, sau đó hơi nghiêng đầu hỏi: "Sao? Rất đẹp trai phải không?"
An Tuyết Thần thật sự gật đầu, nói: "Ừm, không tệ, đúng là rất đẹp trai. Em đang nghĩ có nên viết lên mặt anh câu "hoa đã có chủ" hay không."
Phàm Ngự chỉ cười, cười vì cô đang ghen, nếu là An Tuyết Thần trước đây, căn bản sẽ không làm những việc nhàm chán này.
"Không cần đâu, sau này anh đi đâu cũng đưa em đi theo là được rồi, em không phải là cái bảng 'cấm người lạ' sao?" Phàm Ngự đùa giỡn.
An Tuyết Thần liếc mắt một cái, ngồi ngay ngắn lại, hừ. Anh nhìn cô, cảm nhận cuộc sống thế này thật là tốt, khiến cho con người ta cảm thấy hưng phấn, mong đợi.
"Hay là chúng ta kết hôn đi."------------------------
Câu nói đột ngột của An Tuyết Thần như dòng điện chạy qua người Phàm Ngự, anh quay đầu nhìn cô, chất vấn: "Em vừa mới nói gì?"
Cô tựa đầu vào ghế, nhìn anh, đôi môi đỏ mọng mấp máy lần nữa: "Em-nói-chúng-ta-kết-hôn-đi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tu-nong-bong-tong-giam-doc-tha-cho-toi-di/3075916/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.