Ban đêm, buổi biểu diễn sắp bắt đầu, nếu lúc này hai người gặp nhau thì sẽ như thế nào?
Phàm Ngự cùng Lạc Trạch và mấy người nữa ngồi chung một phòng trên lầu hai. Căn phòng này chỉ có thể nhìn từ trong ra, bên ngoài không thể thấy được tình hình bên trong. Đây là nét đặc biệt nhất, đừng nghĩ nhà hát này cũ kỹ, tuy viện trưởng là trụ cột nhưng nó không tầm thường chút nào a.
Viện trưởng bước ra, đứng ở giữa khán đài. "Cảm ơn các vị, các vị quan viên cấp cao, các vị thương gia đã đến dự buổi lễ kỷ niệm này. Tiếp theo xin mời các vị quan khách thưởng thức tiết mục mở màn của cô giáo An Tuyết Thần."
Phàm Ngự ngay lập nhíu chặt lông mày, chờ đợi bóng dáng người nào đó trên khán đài kia. Lạc Trạch thấy nét mặt của Phàm Ngự, khóe miệng hơi nhếch lên. Mở ra buổi kỷ niệm tròn một trăm năm này không phải chơi mà là có mục đích của nó.
Quả nhiên, bộ váy đuôi cá màu tím rực rỡ kia xuất hiện, cô bước đi một cách tao nhã, ung dung; trên đầu là chiếc mũ được đội lệch một bên; lộ ra khuôn mặt hòa nhã, dịu dàng; mái tóc dài xõa tung che đi phần lưng trần. Mùi nước hoa Bách hợp, vòng cổ kim cương càng làm cô trở nên chín chắn.
An Tuyết Thần tao nhã bước đi đến bên cạnh chiếc đàn Piano, sau đó cúi đầu chào khán giả; ngồi lên ghế, sau đó ngón tay linh hoạt lướt trên những phím đàn. Bản nhạc truyền vào tai người nghe, đi sâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tu-nong-bong-tong-giam-doc-tha-cho-toi-di/3075891/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.