Thời điểm An Tuyết Thần tỉnh lại lần nữa đã là hai ngày sau rồi, thân thể của cô rất suy yếu. Cộng thêm sinh non và không đủ dinh dưỡng, mỗi ngày Lãnh đều truyền dinh dưỡng vào cho An Tuyết Thần.
An Tuyết Thần mở mắt, nhìn chất lỏng màu trắng chảy xuôi trên mu bàn tay mình. Khóe miệng vì vậy mà kéo ra mụ cười cảm kích, cô biết cậu ấy vẫn chăm sóc cô, mặc dù ở trong trạng thái hôn mê nhưng cô vẫn cảm nhận được.
Gặp được Lãnh, cô thật sự cảm thấy may mắn, cô tuyệt không hối hận khi đã cứu cậu ấy, cậu ấy thật sự coi cô là bạn, cô không muốn suy đoán hành động lúc đó của cậu đối với Phàm Ngự. Chỉ cần cậu ấy thật sự đối tốt với cô là đủ rồi.
"Cậu đã tỉnh?" Một thanh âm ấm áp truyền vào trong tai An Tuyết Thần. An Tuyết Thần nhìn Lãnh đẩy xe lăn đi tới. Hướng về phía cậu ấy mỉm cười, nói.
"Ừ, tớ ngủ rất lâu rồi sao?"
Lãnh đem xe lăn đẩy tới bên cạnh co, gương mặt cưng chiều vuốt đầu An Tuyết Thần. "Ừ, cậu ngủ thời gian dài rồi, tớ biết hôm nay cậu sẽ tỉnh, cho nê, chuẩn bị đẩy cậu ra ngoài tắm nắng."
An Tuyết Thần liếc mắt nhìn xe lăn bên cạnh mới biết là chuẩn bị vì cô, nhìn người đàn ông trước mắt hệt như ánh mặt trời, trong lòng cô ấm áp.
"Cậu thật sự là tri kỷ."
"Tớ ôm cậu."
Dọc theo đường đi, An Tuyết Thần cứ bị Lãnh đẩy đi như vậy, cảnh sắc nơi này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tu-nong-bong-tong-giam-doc-tha-cho-toi-di/3075829/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.