Sáng sớm, An Tuyết Thần thức dậy thật sớm. Kéo cửa sổ ra. Hướng về phía mặt trời, đưa năm ngón tay ra. Liền duy trì tư thế này năm phút đồng hồ, sau đó liếc mắt nhìn thời gian đã lâu, rời đi. Nhà trước mắt yên tĩnh.
Dưới lầu, trước sau như một. Anh vẫn ngồi trên bàn cơm chờ cô. Nhưng tại sao trong lòng bất chợt cảm thấy có gì là lạ. Không phải nên rất vui mừng sao?
"Tuyết Thần, cô đã tỉnh rồi, mau ăn bữa sáng đi." Vú Trương nói.
"Ừ" Cô liền đi về phía bàn ăn. Chậm rãi ngồi xuống .
Sau đó bắt đầu ăn sáng. Vừa ăn vừa nhìn Phàm Ngự. Hôm nay dường như là lần đầu tiên an tĩnh nhìn chằm chằm vào anh như vậy. Quả nhiên là nhà tư bản khiến cho ngàn vạn thiếu nữ si mê. Dáng người giống như được chạm khắc. Làn da trắng nõn. Một đôi mắt thâm thúy câu hồn. Con ngươi đen nhánh – sắc bén. Khiến cho người ta nhìn vào nó sẽ hãm sâu vào trong đó. Đôi môi mỏng xinh đẹp. Cái cằm kiên nghị. Đường nét đẹp đẽ. Cộng thêm thân hình màu lúa mì. Người đàn ông như vậy, thử hỏi những người phụ nữ kia làm sao chống cự được. Nhưng An Tuyết Thần chống được. Bằng lòng trở lại nhưng cũng hãm sâu trong đó.
Phàm Ngự hình như biết có người đang nhìn chăm chú vào mình. Khóe miệng nhếch lên. "Hôm nay mới phát hiện dáng dấp rất tuấn tú của tôi?"
"Khụ khụ, khụ khụ — —"
Thình lình thốt ra lời nói dọa An Tuyết Thần giật mình. Trong miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tu-nong-bong-tong-giam-doc-tha-cho-toi-di/3075810/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.