Edit: thietluna
Tuổi xuân liệu có thể giữ mãi không? Vô tình gặp được người, nhưng ta lại không biết người sắp rời xa. Nếu như, tình yêu của chúng ta đủ lớn để cùng đi chung một con đường, thì ta đã không mù quáng tìm kiếm một thứ gì đó, điên cuồng chạy về một nơi nào đó? Gặp được nhau đã là có duyên, nhưng duyên này chỉ là gió thoảng qua mà thôi.
Thất tình là tại cô nông nổi, hiện tại, việc cô cần làm là buông tay, buông tay và buông tay. Thật ra thì thất tình cũng không có gì là ghê gớm cả, chỉ là không được ở bên nhau thôi, đương nhiên là vì họ muốn rời xa nhau, vì vậy cô đã quyết định mình phải thật mạnh mẽ.
Cô thất tình sao? Cô từng yêu say đắm sao? Không, chỉ có mình cô yêu đơn phương thôi?
Tình yêu là nguyên nhân của mọi đau khổ, không yêu nữa thì con người ta mới tiêu diêu tự tại___________
********
Nói thì hay lắm, cô có thể làm được sao?
Không gian nơi này quá bức bối, hô hấp của cô ngày càng khó khăn, cô sắp không thở nổi rồi. Ánh sáng, cô thấy ánh sáng rồi.
An Tuyết Thần nhìn thấy cửa thang máy mở ra, không đợi cửa mở hoàn toàn, cô chạy thật nhanh khỏi nơi đó, cô mong đợi, cô đau lòng và nổi nhớ, cô nhớ, rất nhớ, nhớ rất nhiều
Giản Nam nhìn bóng lưng chạy đi, lông mày cau lại thật chặt, cô ấy đã thay đổi.
An Tuyết Thần trở lại phòng ăn, nhìn thấy có hai ghế trống, cau mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tu-nong-bong-tong-giam-doc-tha-cho-toi-di/3075773/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.