“Ngài khẳng định là quyển sách đó có ở cửa tiệm này ạ?”
“Chỉ duy nhất tiệm này bán nó.”
“Vậy ngài chờ một chút, để tôi gọi điện hỏi chủ tiệm. Bé Thịt, em ngồi hầu chuyện cùng ông đây một chút.”
Lý Nông ngơ ngác nhích lại gần bên Doãn Hàm, thì thầm nói: “Anh anh anh anh anh anh… anh đừng mà, tôi tôi tôi… tôi sợ hại… sợ bị hại…”
Thằng bé này, hễ căng thẳng lại nói lắp.
Doãn Hàm mỉm cười, hạ giọng nói: “Chẳng sao đâu, anh nghĩ ông ta không có ác ý.” Lúc bước vào còn tranh thủ lén vuốt đùi cậu một hồi. Lý Nông bị trêu lại đỏ gay mặt mày, lảo đa lảo đảo lê thân đến sôpha ngồi xuống.
“Ngươi đừng sợ, ta sẽ không làm vậy với ngươi đâu.” Ông lão mặt mày hiền từ mỉm cười nói.
Lý Nông gật đầu.
“Ta có thể hiểu được tâm trạng của ngươi. Dù sao mùi vị trên người ngươi thật quá hấp dẫn, nếu ta đây còn trẻ, sợ là không thể nhịn nổi trước loại mỹ thực đầy mê hoặc này….”
“Mỹ thực?”
“Đúng vậy, trên người ngươi, tản ra…. Hương vị ngọt ngào thoang thoảng… mùi hoa quả.” Ông lão nhắm mắt đắm chìm trong suy nghĩ riêng.
Lý Nông nhìn ông lão đang mơ màng say sưa thì lòng đầy căng thẳng sợ hãi. Lão… lão… lão lão lão lão… lão sẽ không muốn ăn mất mình chứ?
“Ha ha, thất lễ, thật thất lễ” Ông lão bỗng hồi phục lại tinh thần, nhìn Lý Nông mỉm cười: “Ngươi biết rồi đấy, phàm là thứ gì sống ngày càng lâu, tự nhiên lại quên mất vài chuyện, ngay cả hương vị, cũng có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tro-nam-sieu-manh-me-su-thuong-toi-cuong-nam-nhan-cong-ngu/1640/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.