Chước Tử cảm thấy chuyện bi thảm nhất không phải là khi tỉnh dậy không nhìn thấy cao thủ, mà là vừa mở mắt đã thấy Thư Sinh nói với nàng: “Mau dậy đi thu nợ nào!”. Nàng giận dữ vùng dậy, cầm chăn thầm hồi tưởng những ngày thángtrước đây, toàn được chăm chút chiều chuộng, đâu có như Thư Sinh, chỉchăm chăm bóc lột sức lao động của nàng.
“Khát không, uống nước đi.”
Uống, uống,lại uống, Chước Tử nghẹn ngào, nàng lại quên không hỏi nơi ở hiện naycủa cao thủ rồi. Ngửi mùi bát nước kia, Chước Tử nghi hoặc liếc nhìn Thư Sinh một cái, đẩy ra: “Không uống!”. Đeo giày xong xuôi, nàng chốngnạnh, hung tợn trừng mắt với hắn: “Ta không cần biết ngươi là ai nhưngnếu dám động đến khách điếm của gia gia thì ta sẽ liều mạng với ngươi.”
Thư Sinh nhìn vẻ mặt hung ác, không được tự nhiên của nàng, bật cười: “Ta là người tốt mà.”
“Tốt nhất là như thế.”
Chước Tửchạy đến dắt ngựa ra khỏi chuồng, lúc này nàng mới nhớ tới sáng nay khithức dậy, nàng không ở trong chậu hoa mà lại nằm trên giường. Coi như là cao thủ đem nàng đặt lên giường, nhưng như thế thì trên người nàng vẫnphải dính bùn đất chứ. Sờ soạng quanh người, nàng cũng không thấy có gìkhác thường.
Chước Tửthuận lợi đi một mạch đến trấn Đông Lâm trấn thu hồi công nợ. Trên đường về, nàng đều nghe thấy mọi người bàn tán, nói có bồ tát hiển linh bắtsơn tặc đến nha môn để xử theo pháp luật. Nghe vậy, Chước Tử cảm thấybản thân rất có thành tựu.
Trở về khách điếm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tro-hoa-yeu/2213505/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.