Trời cứ mưamãi không dứt, rõ ràng đang là hè mà không thấy lúc nào trời quang mâytạnh. Mưa rơi trên tảng đá trước cửa khách điếm vang lên lộp bộp. Ngườiđi đường hối hả che ô đạp nước mà chạy, thời tiết thực sự rất lạnh.
Chước Tử dựa trước cửa, bảy ngày rồi, ngoại trừ hòa thượng kia nghỉ lại thì chỉ cósáu khách đến ăn, không ai ở trọ lại, thu được bốn trăm ba mươi văntiền. Cứ tiếp tục thế này, sẽ sụt giảm đến mức ăn chay cũng không có màăn nữa. Nghe thấy tiếng gảy bàn tính nàng liền ngoái đầu lại, nhìn ThưSinh đang gõ gõ mới hỏi: “Chưởng quầy à, sao ngày nào ngươi cũng gảy bàn tính thế, làm gì có nhiều khoản phải tính toán đến mức ấy chứ?”
Những ngóntay thon dài chợt dừng lại, Thư Sinh nghiêng đầu nhìn nàng, trầm ngâm:“Nàng không thấy làm vậy trông rất có khí phách sao?”
“…”, bốnngày không có thịt ăn, Chước Tử cũng chả đủ sức mà trả treo hắn. Mỗi lần ăn hẳn hai bát cơm nhưng chẳng thấy đầy bụng, đi được hai bước là đóihoa mắt rồi, ôi, đúng là không thịt không vui. Nàng gục lên trên cái tủđến nửa ngày, mà xem ra chắc còn phải úp sấp trên đấy tiếp, thở dài:“Lúc nào mặt trời mới ló ra đây.”
Nhìn từnghạt mưa rơi tý tách trên hiên nhà đến phát ngán, Chước Tử ngáp một cái,bỗng nhìn thấy một đỏ ào xuống. Nheo mắt nhìn kỹ, ngỡ mình nhìn lầm rồi, nhưng màu đỏ kia càng lúc càng nhiều, xen vào trong mưa, lan đỏ mặtđất. Chước Tử đứng bật dậy: “Thư Sinh ngốc, mưa máu kìa.”
Thư Sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tro-hoa-yeu/2213489/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.