Rừng rậm ởMa Giới giống như mê cung vậy. Những cành cây nhỏ, thấp, sà xuống rễcây, giống như dây leo chằng chịt quấn vào nhau. Vừa nhảy ra khỏi cửa sổ là sa vào ngay mê cung.
Thư Sinh ômChước Tử bay về phía trước, lấy gió làm kiếm, quầng sáng kia vào chạmvào chỗ nào, chỗ đó liền bị chém tan thành mây khói. Chước Tử vừa hếtchoáng váng, tay nắm chặt ô run rẩy, cố hết sức chịu đựng, càng lúc càng run hơn. Thư Sinh ôm chặt lấy nàng, thấp giọng nói: “Sẽ ra ngoài nhanhthôi, đưa ô cho ta”.
Chước Tử cắn răng nói: “Không sao!”.
Thư Sinhkhông hề nghĩ tới việc Ma Vương lại nhốt Chước Tử ở một nơi trồng toànloại cây quỷ mị này, thảo nào, khi nãy, chỗ nào cũng có mùi của ChướcTử. Căn phòng kia chính là một cái vòng bảo hộ, ở bên trong thì khôngsao, ra đến bên ngoài, chính là chuyện nguy hiểm đến tính mạng. Huốnghồ, Chước Tử lại không còn một chút yêu lực nào.
Có ô che,cũng không ai có thể nhận ra bọn họ có gì khác thường. Thư Sinh bước đinhanh hơn, ra khỏi rừng cây, chính là nơi tiếp giáp với nhân gian. Bướctừng bước một, nhìn xuống Chước Tử, đã hôn mê bất tỉnh, nhưng tay vẫnkiên trì nâng lên. Cúi người đặt nàng xuống, thu ô rồi lại ôm nàng quaytrở về khách điếm.
Nhìn thấytrấn nhỏ quen thuộc, ngay cả hắn cũng cảm thấy một cảm giác thân thiết.Về đến khách điếm, cẩn thận đặt nàng lên giường, đắp chăn cho nàng: “Ngủ một giấc là sẽ không sao”.
Nhìn thấyChước Tử ở trong mơ mà chân mày nhăn lại, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tro-hoa-yeu/2213470/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.