Thư Sinh trả lời Chước Tử: “Ta đánh được thì chơi tiếp, khôngđược thì nàng phải chạy trước”, đúng kiểu người thức thời… Ngây ngốc cảngười… Dù sao cũng tốt hơn là cứ giấu trong lòng, đường đường chínhchính nói hết ra thế này, hắn làm sao từ chối được chứ. Chẳng qua việcquan trọng trước mắt là phải đi ra ngoài, cho dù không biết sẽ rơi xuống đoạn thời gian nào nhưng ít ra là có thể bình an.
Dưới chân bỗng rung chuyển mãnh liệt, có cảm giác đụng đến mặt đất. Chước Tử vội chui khỏi lòng Thư Sinh, ngó đầu xem xét, chỉ thấy một rừng cây,đang là ban ngày, mặt trời vẫn chiếu sáng cả rừng cây tươi tốt.
“Mau về khách điếm thôi.”
Thư Sinh đang định bước đi, Chước Tử ngẩng đầu nhìn hắn, đưa tay lau máutrên môi hắn, rồi nhón chân hôn một cái: “Hôn nhẹ chút sẽ không còn đaunữa.”
Nhìn bộ dáng đau lòng của Chước Tử, trong nháymắt vui vẻ thay thế hết lo lắng đang ngập tràn trong lòng, Thư Sinh bỗng muốn đóng gói đem nàng về nhà, có ngắm một trăm một ngàn năm cũng không thấy chán. Vội hùa theo, thật sự gật đầu: “Đúng thật, không đau nữa.”
Chước Tử bật cười, kéo tay hắn nói: “Chúng ta về nhà thôi.”
“Được.” Thư Sinh nắm tay nàng, Chước Tử ngây thơ, xinh đẹp như vậy, sao có kẻnhẫn tâm đem nàng đi luyện đá chứ, thực sự khiến người khác phẫn nộ đếnmức không thể tha thứ. Hắn nhất định phải bảo vệ Chước Tử thật tốt, chodù phải phá nát lục giới chăng nữa cũng không cho phép ai làm nàng tổnthương. Chuyện ba trăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tro-hoa-yeu/2213422/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.