“Thực xin lỗi.”
trên ghế dài ở công viên, Lê Dĩ Quyền lấy mũ lưỡi trai xuống, có chút ủ rũ lấy tay vuốt tóc lại.
cô gái tốt sợ nam nhân dây dưa.
Trăm ngàn năm qua đã được chứng thực là không có con đường thứ hai, nhưng có một số thế hệ nam nhân si tình vẫn không thể ôm được người trong lòng, cuối cùng hắn cũng biết nguyên nhân.
Dây dưa.
Biết rõ đối phương sẽ kháng cự, sẽ khó xử, sẽ lần lượt đẩy bản thân đi, thậm chí nói ra những lời đau lòng, mình vẫn ‘dây dưa’ như trước.
Đem tất cả mọi thứ bản thân đặt ở dưới chân của đối phương, chỉ cầu cô thương hại đừng đạp lên.
thật đáng buồn sao?
không có cô, không sống được sao?
Ngực trống rỗng, đau đến mức hắn muốn đánh một quyền, nhưng hắn biết rõ, trái tim hoá thành động đen tối, trên đời này chỉ có một người mới có thể làm nó khôi phục lại sức sống.
Cả đời có một lần yêu say đắm, hắn rất may mắn, hắn gặp. Đáng tiếc là, cô cũng đã nhiều lắm rồi.
“anh…” hắn nên mở miệng như thế nào? nói hắn nhịn không được nhớ đến cô, hắn đã xâm nhập vào hệ thống theo dõi của giao thông và cảnh sát, im lặng nhìn cô? nói hắn là tên vô sỉ hạ lưu tùy tiện xâm phạm riêng tư điên cuồng rình coi cô sao?
Lê Dĩ Quyền a Lê Dĩ Quyền!
Bây giờ mày với một người cặn bã biến chất có gì khác nhau đâu? Giải thích? Mày có thể giải thích gì chứ? nói mày chủ động tìm Điêu Hành Nguyên là do muốn xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tro-cuc-pham/1533038/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.