không thể khống chế hơi thở, không kìm được run rẩy, từ khi Nguyễn Lân nắm tay côbắt đầu đi vào sân bay, ánh mắt tò mò hiếu kỳ của mọi người như hình với bóng chiếu vào cô, thỉnh thoảng còn có tiếng kêu kinh ngạc của mấy cô gái nhỏ nhỏ lọt vào tai cô, nhưng cuối cùng… không có ai tiến đến.
Hà Nhạc Nhạc nhìn Nguyễn Lân bên cạnh, kính mát màu đen, vẻ mặt lạnh lẽo cứng rắn hoàn mỹ xinh đẹp, thân hình cao lớn uy phong, tóc đen được vuốt toàn bộ ra sau trán, phong độ khí phách làm mấy người đàn ông khác phải cúi đầu, làm cho các côgái run sợ hít sâu.
Tháo xuống mặt nạ ảnh đế dịu dàng, lực sát thương của hắn đối với các cô gái chỉ có tăng không giảm!
Cảm giác được ánh mắt của cô, chân mày của Nguyễn Lân liền giãn ra, ngiêng đầu cong khóe miệng cười với cô, cánh môi gợi cảm no đủ làm cho người ta thèm muốn.
Trái tim ‘thình thịch’ đập mạnh, cô lại không phân biệt được tim đập mạnh là do ánh mắt của mọi người hay là… do mị lực nam tính không thể chống cự của hắn.
thật vất vả mới đi vào được sảnh chờ VIP, chỉ có hai ba khách ngẩng đầu liếc mắt nhìn họ một cái, thống khổ như bị hàng ngàn kim đâm mới bắt đầu mất đi, Hà Nhạc Nhạc nhẹ nhàng thở ra, lấy kính mát che nửa mặt mình xuống.
Nguyễn Lăng đối với việc bọn họ đến tiễn hình như có chút bất ngờ, nhưng rõ ràng cũng rất vui vẻ.
“anh, còn nhớ bọn họ không? Con của chú Hạ, bây giờ đang phụ trách khu vực khai thác mỏ ở phía Đông.” Nguyễn Lăng giới thiệu nhân viên đi sau, lúc trước Nguyễn Lăng tới gặp Nguyễn Lân không dẫn bọn họ theo.
“Đại thiếu gia.” Bốn nam nhân trẻ tuổi cùng hô lên.
“Nhớ rõ, hai người năm đó bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tro-cuc-pham/1533014/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.