“không phải nghe đồn nói tính tình Nguyễn Lân tốt lắm sao? Nhìn không giống a!”
“Chắc là do bị thương nên tâm trạng không tốt.”
“Uhm! Chắc là vậy!”
trên hành lang, hai nhân viên vừa đi vừa thuận miệng tán gẫu nói.
Trái tim Hà Nhạc Nhạc khẽ nhúc nhích, nhìn bóng dáng hai người liếc mắt một cái, tiếp tục đi về phía phòng họp.
Sau khi hội nghị ngắn gọn kết thúc, Thái Minh Hiểu mời nhóm lồng tiếng đi liên hoan, mọi người đều tươi cười hô hào đi cùng, chợt nghe giọng nói gợi cảm lại lạnh lẽo của Nguyễn Lân vang lên:
“thật ngại quá, tôi không thích xã giao. Nếu như không có sắp xếp việc gì khác, vậy tôi đi trước.”
Vẫn là dáng vẻ thân sĩ có lễ, nhưng rõ ràng khác hẳn lần trước, trên mặt hắn lại có vẻ lạnh lùng cao ngạo như quý tộc! Vẫn là mỉm cười giống nhau, nhưng lại làm cho người ta có hai loại cảm giác như lửa với băng…
không khí bắt chợt lạnh dần, nhóm người lồng tiếng im lặng không hé răng nhìn Nguyễn Lân và trợ lý rời đi.
“Nghe nói không bằng gặp mặt a...” một giọng nam chế lại lời bài hát khẽ ngân nga.
“Đúng vậy, quả nhiên là người nổi tiếng.”
“Được rồi, ai cũng có lúc không vui mà, Nguyễn Lân không đi, thầy không mời nữa hả?”
“Mời! Đương nhiên phải mời chứ!”
Ăn được một lúc, mọi người cũng vui vẻ, nhưng chủ đề của mọi người cũng rất dễ dàng chuyển đến Nguyễn Lân. Bối cảnh gia đình thần bí của hắn, hình tượng kinh điển của hắn, vô số tin đồn của hắn, nhưng có cái gọi là tai nghe mắt thấy mới là sự thật, cả ngày hôm nay thái độ lạnh lùng của hắn làm người ta hoài nghi hình tượng lúc trước của hắn đều là kết quả của việc Mâu Tư đã đóng khung cho hắn.
“Ngôi sao đều là người trong ngoài không giống nhau đó thôi? Người ta có tất cả địa vị, thanh danh, tiền tài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tro-cuc-pham/1532983/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.