Hà Nhạc Nhạc quay đầu không nói gì, Nguyễn Lân mang mặt nạ silicon đứng phía sau cô thỉnh thoảng đẩy nhẹ xích đu, làm cho cô một lần nữa bay lên.
Thời gian lẳng lặng trôi qua, trường sau khi tan học ồn ào náo nhiệt, học sinh sinh viên đi ngang qua xích đu liền chú ý đến hai người kia, thường nhìn nhiều hơn một chút, tuy rằng bầu không khí nhìn qua có chút kỳ quái, nhưng tất cả mọi người đều cho rằng ── chắc chắn họ là một đôi.
Hoàng hôn mùa thu, ánh mặt trời tắt nắng rất nhanh, ánh nắng chiều rất đẹp lại vội vàng như đi ngang qua nhân gian.
“Được rồi.”
Nguyễn Lân nghe tiếng dừng tay lại.
Hà Nhạc Nhạc đứng lên lấy tai nghe xuống, di động đã hết pin từ lâu.
Xoay người chăm chú nhìn nam nhân cao lớn trước mắt, tình cảm trong đôi mắt như không thể thoát ra khỏi xiềng xích vô hình, trói lấy cô, làm cho cô không thể nhúc nhích, không thể mở miệng.
“đi ăn cơm sao?”
Hà Nhạc Nhạc lắc đầu, chậm rãi đi về phía khu nhà nhỏ ba tầng xa xa. Nguyễn Lân yên lặng đi theo phía sau cô, đi đến dưới lầu, hắn chuyển mắt nhìn bảng hiệu của khu nhà ── trung tâm hoạt động của sinh viên.
Ở giữa là một câu lạc bộ đang trình diễn nhạc, phòng vũ đạo, phòng chụp ảnh… những gương mặt thanh xuân tươi tắn tinh thần phấn chấn, một đám ngôi sao trường học giàu có tự tin. Hà Nhạc Nhạc dẫn Nguyễn Lân đi từng tầng một, nhìn nhìn, cuối cùng đi lên sân thượng, nhìn xuống màn đêm qua ngọn đèn ở trường học.
“Nguyễn Lân, có thể nói cho em biết, anh rốt cuộc thích em ở điểm nào không?”
Nguyễn Lân đi theo phía sau cô, lấy tay khẽ vuốt mái tóc dài của cô, cuối cùng vẫn đưa tay đút vào túi quần của hắn.
“Em trai của anh cũng đã từng hỏi qua câu hỏi này.”
“... Vậy anh trả lời như thế nào?”
Nguyễn Lân lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tro-cuc-pham/1532969/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.