Vẫn mê man cho đến gần tối, Hà Nhạc Nhạc mới tỉnh lại trong phòng u ám, rèm cửa ở đầu giường mơ màng bay, phòng ngủ rộng rãi lạnh như băng, không khí lạnh lẽo.
Phòng đã được dọn qua, TV cũng đã tắt đi, dưới cái đèn ở đầu giường là một bộ quần áo chỉnh tề.
Người đáng giận cũng có chỗ đáng kính.
Sau khi thỏa mãn yêu cầu của hắn, Thân Đồ Mặc tuyệt đối được xưng là một ông chủ tốt.
Rửa mặt chải đầu đơn giản một chút, sấy tóc, Hà Nhạc Nhạc kéo thân thể kiệt sức gọi điện lên trung tâm. Quản lý đã tan làm, Hà Nhạc Nhạc gọi điện qua, vừa mở miệng quản lý đã nói tổng giám đốc đãphân phó, nếu như cô cần lúc nào cũng có thể xin phép, tiền lương vẫn được tính.
A… lời đồn đãi cô có ‘bối cảnh’ rốt cuộc có thể thành thật rồi.
Đeo balo lên, thuận tay lấy điện thoại ra nhìn nhìn, trên di động có 4 cuộc gọi nhỡ, một cuộc là Lê Dĩ Quyền, một là Tần Chi Tu, còn có một dãy số xa lạ gọi 2 lần.
không tiếng động đi lướt qua đám nhân viên, Hà Nhạc Nhạc cầm điện thoại đi vào thang máy gọi lại. Dãy số xa lạ không người nhận, Hà Nhạc Nhạc nhìn thời gian, gọi cho Tần Chi Tu.
Đường dây bận.
Lúc nãy hình như nghe thấy TV đưa tin về hắn và Đỗ Vi? Hà Nhạc Nhạc vừa nghĩ vừa gọi lại cho Lê Dĩ Quyền, cuối cùng cũng gọi được.
“Ngại quá, di động đi làm để chế độ yên lặng nên quên xem. Có việc gì không ạ?”
“Bây giờ mới tan làm sao? Có cần tài xế hay không?”
“…” Đứng gần lan can, nhìn đường phố bên ngoài mặt kính, Hà Nhạc Nhạc yên lặng một hồi lâu.
“Vui vẻ?”
“L, anh thích em sao?”
“…” Lần này, đến lượt đối phương yên lặng.
“Hay là chỉ đơn thuần thích nghe em hát thôi?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tro-cuc-pham/1532957/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.