Chương trước
Chương sau
Vào đến cửa thang máy, Hà Nhạc Nhạc vẫn do dự. Vừa nghe nói là Lê Dĩ Quyền mời khách, lúc ấy cô đãmuốn lảng tránh, nhưng dáng vẻ Linh Vũ chờ mong như vậy làm cho cô nói không nên lời. L có ý đối với cô? Có sao? Nhớ lại những ký ức nho nhỏ ba năm qua… đúng là L đối với cô tốt lắm, thường quan tâm, dạy cô tất cả không giữ lại chút nào, nhưng lúc đó hắn chẳng phải cũng rất quan tâm Linh Vũ mà? Cho nên cô chưa từng nghĩ nhiều, cho dù Linh Vũ thường xuyên hay nói giỡn sẽ tác hợp cho cô và L thành một đôi, cô cũng chỉ cho là đùa giỡn mà thôi.
Ở nhà trọ kia một thời gian, tin nhắn của L đều sẽ mang đến cho cô niềm an ủi rất lớn, ở NG, ở trước mặt L, ở trên Internet, cô có thể cho rằng bản thân sạch sẽ trong vài lúc ngắn ngủi.
Mà sau khi biết L chính là Lê Dĩ Quyền… đã không còn, sự thật chính là sự thật, tuyệt đối không có chỗ cho cô lừa mình dối người.
“Ting ting ting….”
Hà Nhạc Nhạc lấy điện thoại ra xem, vốn tưởng rằng là Linh Vũ gọi điện thúc giục cô, tập trung nhìn lại mới phát hiện là Mục Duy.
“đã ăn chưa?” Giọng điệu thoải mái thích ý.
“Còn chưa, đang chuẩn bị đi ăn.”
“anh vừa vặn đang ở gần em, không biết có thể vinh hạnh mời Hà tiểu thư cùng ăn cơm trưa không?” Mục Duy trêu ghẹo nói. Địa chỉ nhà, nơi làm việc cô đã sớm nói cho Mục Duy biết, dùng phương thức thành khẩn thẳng thắn cho thấy cô tuyệt đối không có thái độ quỵt nợ.
“Bây giờ sao? Em… có hẹn với bạn rồi.”
“Nhậm tiểu thư sao?”
“Ừ.”
Mục Duy cũng không có kiên trì, quan tâm hỏi vài câu về tình hình công việc của cô liền tắt điện thoại.
Ra khỏi thang máy, Hà Nhạc Nhạc còn nhìn xung quanh, chợt nghe thấy tiếng kêu không chút cố kỵ nào của Linh Vũ.
Lê Dĩ Quyền… Hà Nhạc Nhạc nghe tiếng nhìn lại, đầu tiên đập vào mắt chính là nam nhân nổi bật bất phàm kia. Quần áo tây trang màu lam, cổ áo nhẹ nhàng, bày ra mị lực của nam nhân trẻ tuổi đàng hoàng, lại mang theo bảy phần tao nhã, khí chất hạc trong bầy gà, trong cương có nhu, chẳng trách trong ngoài nhà ăn tất cả mọi người đều giống như cô, bị giọng nói Linh Vũ hấp dẫn, ánh mắt lại bị hắnbắt mất.
Thấy hắn xa xa nhìn cô mỉm cười gật đầu, Hà Nhạc Nhạc chần chờ một cái cũng chớp mắt khẽ tươi cười đi về phía hai người.
Hà Nhạc Nhạc vừa ngồi xuống, tiếng chuông di động của Nhậm Linh Vũ liền vang lên, nhưng Nhậm Linh Vũ nhìn thoáng qua màn hình liền tắt điện thoại, vẫy tay gọi phục vụ.
Nhìn phục vụ bưng món ăn lên, Hà Nhạc Nhạc vẫn không cảm thấy gì cả, Nhậm Linh Vũ lại nhíu mày.
“Các người hình như nhầm rồi, chúng tôi còn chưa gọi mà.”
“A…” Nữ phục vụ đầu tiên liếc mắt nhìn Lê Dĩ Quyền, rồi mang ánh mắt hâm mộ nhìn Nhậm Linh Vũ trả lời, “Là bạn trai cô gọi, đã trả tiền luôn rồi.”
Nam, bạn trai? Nhậm Linh Vũ ngơ ngác nhìn sang Lê Dĩ Quyền, tình huống gì vậy? Phục vụ nghĩ sư phụ là bạn trai của cô sao?
Hà Nhạc Nhạc cười cười, suy nghĩ của cô giống với Nhậm Linh Vũ. Hơn nữa đồ ăn trên bàn toàn là món ăn Linh Vũ thích, tuyệt đối là có ý đối với người yêu.
Nâng mắt nhìn về phía Lê Dĩ Quyền đang ngồi im lặng như cũ, nam nhân quân tử như lan như trúc, làm cho trái tim người ta rất khó không sinh ra cảm tình… thật ra chỉ có nam nhân như vậy mới xứng đôi với cô gái tốt như Linh Vũ.
“Ách… Sư phụ, đó là hiểu lầm thôi.” Nhậm Linh Vũ vội vàng giải thích nói. Đừng nhìn thấy cô thường xuyên đùa giỡn không lớn không nhỏ với sư phụ mà lầm, thật ra cô rất sợ sư phụ!
Lê Dĩ Quyền cúi đầu cười khẽ một chút, nâng cánh tay lên, cằm hướng về phía sau Nhậm Linh Vũ giơ giơ lên.
Nhậm Linh Vũ và Hà Nhạc Nhạc cùng lúc quay đầu, chỉ thấy hai nam nhân cao lớn anh tuấn như người mẫu đang đứng ở phía sau họ.
“Hi! Honey!”
Nhậm Linh Vũ: “Lại là anh!”
Hà Nhạc Nhạc: “Mục tiên sinh?”
Có chuyện gì vậy? Hà Nhạc Nhạc nghi ngờ nhìn nam nhân tóc vàng bên cạnh Mục Duy ── cô đã gặp qua, lần đó Linh Vũ xảy ra tai nạn xe cộ, người đưa Linh Vũ đến bệnh viện là nam nhân kia! một người nước ngoài cực kỳ trẻ tuổi nói tiếng Trung rất tốt, bạn của Mục Duy, tên hình như là… Khải Tát? hắncùng với Linh Vũ…
“Phục vụ!” không đợi Hà Nhạc Nhạc nghĩ nhiều, Nhậm Linh Vũ bên người cô đã ‘tăng’ một cái đứng lên, chỉ vào Khải Tát tức giận nói, “Là hắn gọi?”
Phục vụ thấy tình huống không ổn, vội vàng quay đầu nhìn về phía quản lý ngay sảnh.
“Ngại quá, ngại quá!” Quản lý chạy lại liên tục nói xin lỗi. Lê luật sư là khách quen ở đây, hắn tự nhiên biết, hôm nay cái người bạn ngoại quốc kia đến ăn cơm, thái độ rất tự nhiên, nên ai cũng không hoài nghi…
“Ngại quá? Tùy tiện người nào gọi đồ ăn các người cũng dám đặt lên bàn khách hả? Xảy ra vấn đề các người ai chịu trách nhiệm? anh? Hay là anh?”
“Vũ, Lông Vũ, em đừng tức giận, chuyện không liên quan đến họ, là anh…” Khải Tát vẻ mặt áy náy nói.
“không không không! Là chúng tôi không đúng, Nhậm tiểu thư xin cô bớt giận, chuyện này là chúng tôi không đúng, chúng tôi lập tức đem tất cả dọn xuống. cô xem muốn ăn cái gì, chúng tôi lập tức đi chuẩn bị, thực sự rất xin lỗi.” Quản lý đứng xin lỗi chỉ huy phục vụ bên cạnh thu dọn bàn.
Nhậm Linh Vũ há miệng thở dốc còn muốn nói gì đó.
“Linh Vũ.” Hà Nhạc Nhạc lôi kéo tay áo Nhậm Linh Vũ, nhẹ nhàng lắc đầu. Nhậm Linh Vũ thấy thế, hung hăng trừng mắt nhìn Khải Tát một cái, ngồi xuống.
“Ngại quá, Lê luật sư, hình như chúng tôi là khách không mời mà đến?” Mục Duy mỉm cười nói.
Lê Dĩ Quyền hơi hơi ngửa đầu liếc mắt nhìn Mục Duy một cái, “không sao.” Tay phải mở ra, ý bảo hai người ngồi chung vào.
Mục Duy không khách khí kéo ghế dựa ngồi vào bên cạnh Hà Nhạc Nhạc, Khải Tát thật cẩn thận dịch tới bên người Nhậm Linh Vũ, vừa định chạm vào lưng ghế dựa, Nhậm Linh Vũ liền đá chân một cái lên không, làm Khải Tát sợ tới mức nhảy sang bên cạnh Mục Duy chạy trốn.
Vốn dĩ là bàn hình tròn năm người, Mục Duy bên cạnh Hà Nhạc Nhạc, bên kia là Lê Dĩ Quyền, căn bản không còn chỗ.
“Tiểu Vũ.” Giọng nói mềm nhẹ của Lê Dĩ Quyền lộ ra chút uy nghiêm không thể bỏ qua.
Lúc này Nhậm Linh Vũ mới thu chân lại, ngầm đồng ý để Khải Tát ngồi ở bên cạnh cô.
không để ý tới Mục Duy và Khải Tát, Nhậm Linh Vũ lạnh lùng gọi cơm, cho ba người dùng. Hà Nhạc Nhạc hơi hơi cười khổ, gọi thêm một ít đồ ăn nữa.
Ngay từ đầu, trong năm người chỉ có Mục Duy và Lê Dĩ Quyền câu có câu không hàn huyên, còn lại Nhậm Linh Vũ là vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn Khải Tát đáng thương. Hà Nhạc Nhạc rất ngạc nhiên quan hệ của Linh Vũ và Khải Tát, nhưng trước mắt lại không tốt để hỏi, đành phải tạm thời ngậm miệng im lặng.
Nhưng mà chờ sau khi phục vụ bắt đầu dọn đồ ăn lên bàn, bầu không khí trên bàn liền xảy ra biến hóa rõ ràng. Mục Duy ngược lại rất chăm sóc Hà Nhạc Nhạc, Hà Nhạc Nhạc không từ chối được, chỉ có thể ngoan ngoãn ăn tôm hắn đã bóc bỏ, mặc hắn thỉnh thoảng lau miệng cho cô. Khải Tát hâm mộ nhìn hai người bọn họ, lại nhìn về phía Linh Vũ, ánh mắt càng đáng thương hơn, mà lúc này Nhậm Linh Vũ mới phát hiện Mục Duy và Hà Nhạc Nhạc có ‘quan hệ không bình thường’, vẻ mặt kinh ngạc nên Khải Tát vụng trộm gắp đồ ăn cho cô cũng không phát hiện.
Lê Dĩ Quyền tao nhã ăn, giống như không thấy hành động của bốn người xung quanh, nhưng chính hắnlại rất rõ ràng ── dưới ánh sáng, động tác biểu cảm của cô gái kia, hắn đều nhìn rất rõ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.