Cái miệng nhỏ của Hà Nhạc Nhạc ăn quả táo mà Tần Chi Tu gọt cho cô, khẩn trương trong lòng lại chậm rãi bình tĩnh dần.
Nguyễn Lân và Quý Tiết cùng nhau trừng mắt về phía Tần Chi Tu, sắc mặt hai người nhất thời rất khó coi.
“Khụ... Được rồi a! Các cậu chuẩn bị xử lý chuyện Tiêu Toa như thế nào vậy?” Tông Kiên Định hỏi.
Câu này vừa hỏi ra, Nguyễn Lân và Quý Tiết lập tức ăn ý nhìn về phía Mục Duy. Ba ngày trước Mục Duy đã lên tiếng nói chuyện này để hắn xử lý, nhưng ba ngày rồi, bọn họ cũng chỉ nghe được một ít tin tức không liên quan mà thôi!
“không phải... Có cảnh sát xử lý sao?” Hà Nhạc Nhạc hỏi lại.
“Hừ...” Nguyễn Lân hừ lạnh một tiếng, lấy quả táo trong tay Hà Nhạc Nhạc ném vào thùng rác, lại rút khăn ướt lau tay cho Hà Nhạc Nhạc. “Loại chuyện như vậy, không cần phiền đến cảnh sát.”
“Lại càng không phiền đến cậu…” Quý Tiết khiêu khích nói, trừng mắt nhìn Nguyễn Lân một cái, lại liếc nhìn Mục Duy, “Nếu cậu dừng rồi, thì để tôi.”
Mục Duy cười cười, không để ý tới giọng nói khinh thường của Quý Tiết, “Nhạc Nhạc, đi ra ngoài mộtchút không?”
Ngồi ở trong xe việt dã của Mục Duy, Hà Nhạc Nhạc có chút mờ mịt nhìn phong cảnh thay đổi ngoài cửa sổ. cô chỉ nghĩ Mục Duy muốn đưa cô đến hoa viên trong bệnh viện một chút thôi, ai ngờ hắn trực tiếp mang cô đến bãi đỗ xe.
Nhưng đi ra ngoài hít thở không khí cũng tốt, mấy ngày nay... cô thật sự không biết nên đối mặt như thế nào với Nguyễn Lân. Tươi cười của hắn, cánh tay của hắn, khiêu khích của hắn, rất nhiều lúc côcũng không biết câu nói nào của bản thân buồn cười mà hắn lại cười thoải mái đến như vậy, cười đến mức cô phải cười rộ lên.
hắn kể về rất nhiều chuyện trước đây của hắn ── trước đây hắn là tên nhóc suốt ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tro-cuc-pham/1532902/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.