đang lúc Nguyễn Lân cùng tổ đạo diễn thương lượng cảnh quay đêm nay, một người nam nhân trẻ tuổi tóc nhuộm vàng đi đến bên cạnh vỗ vai Hà Nhạc Nhạc.
“cô là Hà Nhạc Nhạc?”
“... Đúng.” Hà Nhạc Nhạc nhìn thẻ công tác, là đạo diễn ánh sáng.
“Điện thoại của cô.” Đạo diễn ánh sáng đưa điện thoại cho cô.
“Của tôi?” Hà Nhạc Nhạc chỉa chỉa bản thân, nghi hoặc tiếp nhận di động, “Tôi là Hà Nhạc Nhạc, ai vậy?”
“Là tôi.”
Mục Duy? Hà Nhạc Nhạc hơi hơi kinh ngạc. “Mục tiên sinh? Tìm tôi có chuyện gì không?”
“... Thân ái, em có phải đã quên bây giờ em vẫn là ‘người yêu’ của anh không đó?”
“Ách...” thật ra cô đã quên mất, bởi vì từ lúc Mục Duy nói muốn giả bộ yêu đương đến giờ, trừ lúc chỉ có hai người Mục Duy có làm ra một vài động tác thân thiết cùng với lời nói thân mật, còn lại cũng chưa có đưa ra yêu cầu đặc biệt gì cả, cô cũng không biết nên làm gì, vì thế… hợp đồng bồi thường hiện tại cũng không có cảm giác tồn tại.
“... Duy.” Kêu như thế là đúng phải không?
“Ngoan... Di động của em xảy ra chuyện gì vậy?”
“Em, không cẩn thận làm rớt hỏng rồi, có việc gì không?”
“không có việc gì, nhớ em mà thôi.” Mục Duy mây đạm gió nhẹ nói.
“...” cô làm sao trả lời đây? Giả bộ thôi mà… chính là diễn trò thôi? Trong lời nói phải giả bộ ── “Em cũng rất nhớ anh. anh khoẻ không? Ở bệnh viện có quen không?”
“A... Sao lại giống miễn cưỡng quá vậy? anh khá tốt, chỉ là không có em bên cạnh, thời gian trôi qua chậm quá.”
“Đúng rồi, lần trước anh sợ đến bệnh viện sẽ bị mẹ anh biết? hiện tại không sao chứ?” Chịu không nổi lời nói buồn nôn kiểu này, Hà Nhạc Nhạc chỉ có thể chuyển chủ đề lung tung.
“không sao, anh sẽ xử lý tốt. Cần anh kêu người chuyển điện thoại khác qua cho em không?”
“không, không cần! thật ra em cũng không cần đến điện thoại, chờ công việc bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tro-cuc-pham/1532850/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.