“Tôi… Thực xin lỗi, tôi, tôi có chút không thoải mái.” - Hà Nhạc Nhạc đột nhiên nói.
Mục Duy lấy headphone xuống, ánh mắt thân thiết không chút nào che giấu, “Xảy ra chuyện gì?”
“không có việc gì… Thực xin lỗi, Tần tiên sinh, tôi có khả năng không giúp được anh việc này.”
Tần Chi Tu nhìn cô, đang muốn mở miệng.
“Thế nào? Em hát được không?” - Vinh Thanh Nhã từ trong phòng chạy đến vui vẻ cười nói, cô với biểu hiện vừa nãy của bản thân có vẻ rất vừa lòng. “Hà tiểu thư, tới phiên cô! Mau đi vào a!”
rõ ràng cảm giác được bốn ánh mắt đều tụ tập ở trên người mình, tim Hà Nhạc Nhạc không chịu khống chế bắt đầu đập nhanh hơn, thở gấp gáp, trong thời gian ngắn ngủn mặt liền đỏ bừng đến mang tai, cả người như có vô số con kiến bò ngổn ngang, tuy rằng không đau, lại làm cho cô phải cố nén lại mới không phản ứng kịch liệt hơn.
Bản thân quá sơ suất, cô cư nhiên đã quên…
“Nhạc Nhạc?” - Nhìn đến tình trạng dị thường của cô, Mục Duy vội vàng bắt lấy tay nhỏ bé của Hà Nhạc Nhạc đang phát run, hận không thể lập tức đập nát thạch cao trên người để ôm lấy cô. “Làm sao khôngthoải mái hả? Có muốn gọi bác sĩ hay không?”
“Tôi, tôi…” - Hà Nhạc Nhạc cố gắng tự trấn định, hai tay không tự giác nắm chặt, “Đúng, thực xin lỗi, tôi trước ── ”
“Thanh Nhã, em đi ra ngoài trước một chút.” - Vinh Thanh Phong nhìn chằm chằm Hà Nhạc Nhạc nửa ngày, đột nhiên nói.
Vinh Thanh Nhã không rõ vì sao, nhưng xuất phát từ sự tin tưởng chị của mình, cũng không nói lời nào liền đi ra ngoài. không bao lâu sau, Hà Nhạc Nhạc chậm rãi bình phục, vẻ mặt xin lỗi nhìn ba người xung quanh.
Vinh Thanh Phong thấy thế, cũng đã khẳng định suy đoán của bản thân, nghĩ nghĩ, cười yếu ớt nhìn Tần Chi Tu cùng Mục Duy nói: “Hai người các anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tro-cuc-pham/1532816/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.