Lúc nhìn thấy Mục Duy giống như một cái xác ướp bán thành phẩm ngồi trên xe lăn bị Hà Nhạc Nhạc đẩy mạnh vào phòng khách , Nguyễn Lân ngồi trên sô pha vui sướng khi người gặp họa, trong lòng tràn đầy hạnh phúc nói không nên lời, nhưng khi anh ta biết vì chăm sóc Mục Duy, Hà Nhạc Nhạc trừ ba bữa cơm ra thời gian còn lại đều phải canh giữ bên người Mục Duy , thậm chí buổi tối cũng phải nghỉ ngơi cạnh giường cậu ta, Nguyễn Lân trợn trắng mắt nhả ra một câu ──
Mới đó mà đã quên lúc trước sắp chết như thế nào rôì sao.
“Nguyễn, Nguyễn tiên sinh, mặt của anh?”
Nguyễn Lân tức giận cười cười, “Không có gì, qua hai ngày sẽ hết, so với tên trứng thối nào đó, chút thương đó của tôi có là gì?”
“Nhưng ngày mai không phải anh có một buổi tuyên truyền sao?”
“… Sao cô biết được? Àh… hóa ra cô là fan của tôi?” ánh mắt Nguyễn Lân thoáng hiện lên vẻ đắc ý.
“Hai người tán gẫu xong chưa?” Mục Duy mất kiên nhẫn sắc lạnh liếc mắt nhìn Nguyễn Lân, điều khiển xe lăn, hướng về phía thang máy.
Hà Nhạc Nhạc chạy nhanh đuổi theo anh ta, lúc đi ngang qua bên cạnh Nguyễn Lân , lại bị anh ta giữ chặt. Nguyễn Lân từ trên sô pha đứng lên, quan sát toàn thân Hà Nhạc Nhạc một hồi.
“Cô… đã tốt chưa?”
“… ừ, sạch sẽ.” Có chút xấu hổ thấp giọng đáp. Cô không quên lời lúc trước mình hứa hẹn…
“Không phải, ý tôi là… Quên đi.” vô lực gõ lên đầu, Nguyễn Lân một lần nữa ngồi lại sô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tro-cuc-pham/1532787/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.