“Nhạc Nhạc…”
“Ừhm? Đừng… buồn ngủ quá…”
“Nói yêu anh.”
“Ừhm… Đừng, hôm qua anh làm quá nhiều lần, để cho em ngủ, a ── ”
“Nói yêu anh.”
“A… Nhẹ chút, đừng mạnh như thế , a… Duy, đừng…”
“Nói yêu anh, Nhạc Nhạc, nói yêu anh, nói em chỉ yêu một mình anh…”
“Duy… A a… quá, quá nhanh, không, không được, a a a…”
“Nhạc Nhạc, anh yêu em… Mặc kệ em yêu anh hay không.”
“Duy…”
Mục Duy mở mắt ra… Vừa rồi là chuyện gì đang xảy ra? Mộng? Mình thế mà lại ôm cái cô quản lý kia? Còn muốn cô ta nói yêu mình? Đây chính là… giấc mộng hoang đường nhất từ trước đến nay của anh ta, càng hoang đường hơn nữa là, cư nhiên anh còn cảm giác được một tia đau lòng vẫn còn lưu lại ở ngực.
Xem ra chứng bệnh thiếu linh cảm của anh lại có thêm một bệnh trạng mới nữa, anh phải nhanh chóng nhiệt tình yêu đương để bù lại nhanh thôi.
Đem toàn bộ những cảnh trong mơ bỏ qua sau đầu, Mục Duy rửa mặt xong, dùng ánh mắt tràn đầy tình yêu nhìn ngắm bảo bối trong ảnh, rồi mới xuống lầu ăn bữa sáng.
“Mục tiên sinh, buổi sáng tốt lành.”
“Buổi sáng tốt lành.” Mục Duy nhìn Hà Nhạc Nhạc cười hiền hoà , theo thói quen đánh giá cô một chút . so với bình thường cũng không khác biệt lắm, áo trắng kết hợp với quần bò, mái tóc đen mềm mại tùy ý cột cao sau gáy, đúng chuẩn cô gái nhỏ yên tĩnh ôn hòa, cả người lẫn vật đều tỏ ra vô hại . xét về đường nét khuôn mặt, đem so với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tro-cuc-pham/1532763/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.