Chương trước
Chương sau
"Bách Ngưng, đến đây, nhảy với cô út nào!"

Bách Ngưng nhìn Bách Song Hoa đã uống rượu đến mức say mèm, cảm thấy có chút đau đầu.

Khi uống rượu say, cô út sẽ vô cùng buông thả.

Thật ra, cồn cũng không thể hoàn toàn làm tê dại thần kinh của một người.

Nhiều nhất cũng chỉ làm tê liệt 99% thôi.

Trong một số trường hợp, phần lớn mọi người chỉ muốn dùng cồn để khiến cho mình rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa say, để bản thân bộc lộ tất cả cảm xúc một cách hợp tình hợp lí.

Khiến họ có thể dùng cồn làm lí do mà phóng túng những cảm xúc bình thường bản thân đè nén.

Bách Song Hoa hiện tại chính là một ví dụ rất tốt.

Bách Ngưng lắc đầu, từ chối, nói: "Không."

Giờ phút này, Bách Song Hoa vô cùng bá đạo, nói: "Đến đây! Đây là yêu cầu của người lớn!"

Bách Ngưng do dự một chút, vẫn đi đến, đứng bên cạnh Bách Song Hoa.

Mặc dù xung quanh đều là phụ nữ, nhưng Bách Ngưng vẫn cảm thấy bản thân cần bảo vệ cho Bách Song Hoa một chút.

Bách Ngưng không hề hòa hợp với những người đang cuồng hoan xung quanh.

Bách Song Hoa bắt đầu vịn vào Bách Ngưng, vặn vẹo, sau đó hất tóc. Bách Ngưng lùi về sau nhưng vẫn ăn vài cọng tóc.

Bách Ngưng cảm giác như tâm hồn của mình đang tiếp nhận đả kích nặng nề.

Có cảm giác như... cô út bị điên rồi.

Bách Song Hoa không biết khiêu vũ, nương theo âm nhạc, tựa như một đứa nhóc đang đung đưa theo điệu nhảy.

Đắm chìm trong thế giới của mình.

Không có kĩ thuật, tất cả đều là tình cảm.

Tổ hợp như thế này, dĩ nhiên sẽ hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người trong sàn nhảy.

Trong phút chốc, âm nhạc mập mờ nóng lên, biến thành nhạc disco sôi động. Sàn nhảy vừa giảm nhiệt lại đột nhiên bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.

Không biết người nào cầm micro, lớn tiếng kêu lên một câu: "Lesbian vạn tuế."

Sau đó.

Sàn nhảy hoàn toàn bùng nổ.

"Vạn tuế!"

"Tôi yêu con géi!"

"A a a a! Hoàn toàn cuồng loạn!"

Ánh đèn tối xuống, đặc biệt là ở vị trí của Bách Ngưng. Bộ đồ màu trắng của cô dần dần bị ánh đèn màu tím đen kia nuốt chửng,

Biển người ngày càng đông đúc. Sau đó, Bách Song Hoa ôm lấy Bách Ngưng, giọng nói say mèm thỏ thẻ bên tai cô: "Cháu gái lớn của cô, ngày mốt tham gia hôn lễ với cô út nhé."

Bách Ngưng ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Dạ."

"Con không muốn biết là hôn lễ của ai à?"

Bách Ngưng hỏi: "Ai vậy?"

Bách Song Hoa: "..."

Giờ phút này, sự đau lòng đã bị giảm bớt mấy phần.

Giọng nói của Bách Song Hoa lớn hơn. Hơn nữa, giọng nói cũng dần không rõ ràng: "Là mối tình đầu của cô út con đó!!"

Bách Ngưng giật mình.

Chính là mối tình đầu, người bạn học đã từng làm tổn thương cô út mà ba vẫn luôn nhắc đến, khiến cho cô ấy đến bây giờ vẫn chưa thể bắt đầu một mối quan hệ mới.

"Đúng vậy, hẹn hò với một người con trai, cuối cùng giờ lại muốn kết hôn với một người phụ nữ, lại còn mời cô đến tham dự hôn lễ."

"Là mối tình đầu của cô út!"

Bách Ngưng không nói gì. Bây giờ, cô đang suy nghĩ. Đối với cô mà nói, câu nói này cần phải có một khoảng thời gian nhất định để phân tích và giải mã.

Tằng Linh và Lý Đề Âm đã lượn đến chỗ của hai người, trùng hợp nghe thấy những lời này, bốn mắt nhìn nhau, đều nhìn ra được sự kinh ngạc trong mắt của đối phương.

Mẹ ơi! Đây là câu chuyện tình yêu đồng tính máu chó gì nữa đây?

Qua một lúc, đợi sau khi Bách Ngưng đã tiêu hóa xong.

Lúc vừa định nói vài lời an ủi.

"Cô út, cô..."

Bách Song Hoa ôm lấy Bách Ngưng, lần đầu tiên bật khóc thật lớn, thở không ra hơi.

"Cô ấy thậm chí còn mời cô làm phù dâu của cô ấy nữa..."

"Chết tiệt, kiếp trước cô quật mộ tổ tông của cô ấy à?!"

Lý Đề Âm và Tằng Linh lại nhìn nhau, cũng vẫn nhìn được sự hoảng hốt trong con ngươi của đối phương.

Vãi, câu chuyện này có thể viết thành truyện đăng lên B trạm đó.

Cái này cũng quá thảm rồi nhỉ?

Đột nhiên, những từ ngữ an ủi mà Bách Ngưng vừa mới tìm được lập tức phải nuốt xuống.

Nghe đến đây, mặc dù cô chưa từng gặp mặt mối tình đầu trong miệng của cô út, nhưng cô luôn cảm thấy đối phương, hoặc ít hoặc nhiều cũng có chút vấn đề.

Tằng Linh nhỏ giọng phỉ báng: "Loại người gì vậy, quá thất đức rồi."

Lý Đề Âm cũng phê bình, nói: "Vãi, nếu như mình gặp được người yêu cũ như thế này thì không cần kiếp sau đâu, mình m* n* sẽ quật mộ tổ tiên nhà người đó ngay trong kiếp này luôn á."

Âm nhạc càng ngày càng bùng nổ. Bách Ngưng cảm thấy sau lưng của mình có một người đang tựa sát lưng vào.

Mùi hương hoa nhài nhàn nhạt chui vào xoang mũi của Bách Ngưng.

Mùi hương nhài nhàn nhạt này giữa một bầu không khí tràn ngập mùi nước hoa không rõ nguồn gốc vô cùng hấp dẫn khướu giác của cô. Tươi mát đến mức khiến cho Bách Ngưng đang có chút chóng mặt có được giây phút tỉnh táo ngắn ngủi.

Bách Ngưng thậm chí còn muốn nhích mũi đến gần, ngửi một chút.

Khiến cho đầu óc của cô giữa bầu không khí nồng nặc mùi cồn và hoàn cảnh như thế này được thêm chút tỉnh táo.

Sau đó, bên tai của Bách Ngưng vang lên một câu: "Chị gái này, em dẫn chị đi nhảy một chút nhé?"

Sau đó, Bách Ngưng cảm nhận cô út vẫn còn đang ôm mình bỗng vươn tay về phía đối phương, đáp lại một câu: "Được."

Sau đó, Bách Song Hoa cứ thế dễ dàng buông cô ra.

Bách Ngưng quay đầu, nhìn theo ánh mắt của Bách Song Hoa. Nhưng ánh mắt đầu tiên của Bách Ngưng lại thuận theo mùi hương mà mũi cô ngửi được, nhìn thấy một cô gái tản ra mùi hương hoa nhài, mặc váy ngủ liền thân, đội nón pikachu, chiếc nón màu vàng che hơn phân nửa đầu, thấp hơn cô một chút, đứng dưới ánh đèn mờ ảo.

Hai tay của nàng đút vào túi, trông có vẻ rất kiêu kỳ.

Sau đó, Bách Ngưng mới chú ý đến, nhìn thấy bên cạnh cô gái này còn có một cô gái với dáng người sexy, ăn mặc vô cùng chướng mắt.

Hóa ra là cô ta nắm tay cô út của cô. Câu nói vừa nãy cũng là do cô ta nói.

Tắng Linh mỉm cười với Bách Ngưng.

Sau đó hướng về phía Bách Ngưng, kêu lớn: "Người đẹp, muốn nhảy chung không?"

Bách Ngưng lịch sự từ chối: "Không cần đâu."

Bách Song Hoa liền đi cùng cô gái xa lạ đó vào trong sàn nhảy.

Lúc Bách Ngưng vừa định quay đầu đuổi theo thì lại nghe thấy Pikachu hình người nói một câu: "Tôi có thể mời cô uống một ly không?"

Lúc Lý Đề Âm nói câu này, Bách Ngưng xoay người lại, nhìn Lý Đề Âm.

Bốn mắt nhìn nhau.

Dưới tiếng nhạc sôi động, giờ phút này, thế giới dường như chợt trở nên yên bình.

Điều khiến cho Lý Đề Âm bất ngờ chính là trong những năm tháng qua, nàng đã nhìn thấy rất nhiều đôi mắt xinh đẹp, thế mà lúc này đây lại dễ dàng lạc vào sóng mắt của một cô gái xa lạ.

Lần đầu tiên, nội tâm của Lý Đề Âm lại trở nên bình tĩnh như vậy.

Không phải sự tĩnh lặng lòng như tro tàn, mang theo sự tuyệt vọng sau khi ba nàng qua đời, mà là sự yên bình như bản thân được đưa đến một thế giới khác thông qua ánh nhìn chăm chú của cô gái kia.

Tất cả sự vội vàng, vào giây phút đó, đều bị quét sạch.

Khoảnh khắc nhìn thấy Bách Ngưng, Lý Đề Âm mới thật sự hiểu được thế nào là cửa sổ tâm hồn do đôi tay của Thượng Đế mở ra.

Ngay cả tiếng nhạc dồn dập dường như cũng bị bật chậm lại 0.5 lần, chầm chậm, kéo dài.

Giây phút nhìn thấy Bách Ngưng, cuối cùng Lý Đề Âm vẫn phải buông xuống lòng tự trọng vô dụng của mình.

Nàng thích những người có đôi mắt đẹp. Đôi mắt của cô gái trước mặt này vừa bình tĩnh lại vừa trong trẻo.

Người có đôi mắt đen láy và trong sáng như vậy, Lý Đề Âm chỉ từng nhìn thấy ở những đứa trẻ một, hai tuổi, chưa hiểu sự đời.

Đôi mắt ấy bình tĩnh đến mức khiến cho Lý Đề Âm cảm thấy cô gái trước mặt nhìn mình như nhìn một ngọn cỏ dại ven đường.

Bách Ngưng hơi nhích lại gần, hỏi: "Xin hỏi cô có thể nói lại một lần nữa không?"

Hương hoa nhài xộc vào mũi khiến cho Bách Ngưng có chút thở dốc.

Lý Đề Âm: "Hả ~?" một tiếng, cũng nhích lại gần.

Khi nghe thấy chữ "Hả" này, lỗ tai của Bách Ngưng dường như chợt mọc ra một ngọn cỏ đuôi chó, cọ vào tai, khiến cho cô ngứa ngáy.

Ngứa đến mức khiến cho tai của Bách Ngưng giật giật không kiểm soát.

Tai là nơi nhạy cảm nhất trên người của Bách Ngưng.

"Cô nói gì vậy? Tôi không nghe rõ lắm."

Âm nhạc cũng đến hồi cao trào. MC trên sân khấu đột nhiên hưng phấn, kêu: "Nếu như bây giờ bên cạnh bạn có người mà bạn muốn hôn thì xin mời hôn một cái thật sâu đi nào!"

"Wu hu!!"

"Lesbian vạn tuế!"

"Ây dô, vãi."

Giữa biển người chen chúc trên sàn nhảy, vô số người bắt đầu ôm hôn.

Hormone bộc phát, mọi người dính lấy nhau.

Một giây sau, trong lòng đầy mùi hoa nhài.

Bách Ngưng ôm vào lòng, đôi tay cảm nhận được chất vải mềm mại của Pikachu.

Một phần tư cánh tay lộ ra ngoài cũng cảm nhận được sự mềm mại của áo ngủ.

Người xung quanh nhích lại gần khiến cho mùi nước hoa nồng đến mức ngạt thở, gần như khiến cho Bách Ngưng không thở nổi.

Mùi cồn tràn ngập trong không khí cũng khiến cho đầu óc của Bách Ngưng choáng váng.

Bách Ngưng ôm lấy eo của người mang hương hoa nhài, vừa trọn một vòng tay.

Bách Ngưng cảm nhận được eo của mình cũng được hai cánh tay ôm lấy.

Lòng bàn tay kia truyền đến từng cơn ấm áp, lan khắp eo của cô.

Giờ phút này, Bách Ngưng cảm thấy bản thân cần phải duy trì lí trí.

Bách Ngưng cúi đầu nhích lại gần, giọng nói đã hơi khàn khàn, nói: "Cô gái này, ngại quá, làm phiền cô một chút."

Lý Đề Âm bị ôm, cả người đều mềm nhũn, giọng nói không tự chủ cũng bất giác mang theo sự khản đặc: "Chuyện gì?"

"Làm phiền mượn chút không khí nhé."

"Được."

Sau khi đồng ý không chút do dự, vài giây sau, Lý Đề Âm vẫn luôn suy nghĩ ý của câu nói "Mượn chút không khí" này là gì.

Nhưng Bách Ngưng đã được sự đồng ý, một giây sau lập tức vùi đầu vào trong mũ của Lý Đề Âm, hít lấy hít để, giống như khoảnh khắc người trên núi cao thiếu dưỡng khí chợt có được dưỡng khí.

Lý Đề Âm cảm nhận được trong chiếc mũ Pikachu rộng rãi của mình đột nhiên có thêm một hơi thở nặng nề.

Hai người ôm lấy nhau, Bách Ngưng chui vào trong chiếc mũ Pikachu mềm mại của nàng.

Trong nháy mắt, cả người của Lý Đề Âm bỗng nổi da gà.

!!!

Cổ là nơi nhạy cảm nhất của nàng.

Cô gái này lại phà hơi nóng ngay cổ của nàng.

Đối với Lý Đề Âm mà nói, chuyện này chắc chắn là bước dạo đầu trước khi lên giường!

Cơ thể của Lý Đề Âm hoàn toàn mềm nhũng, sau đó cả người đều ngồi phịch trên người của Bách Ngưng.

Bách Ngưng cảm giác bản thân đã được cứu sống, ít nhất khi xoang mũi đều là hương hoa nhài thì cô đã giành được sự sống mới.

Đôi mắt cũng dần dần khôi phục sự tỉnh táo.

Giờ phút này, cách đó không xa.

Khi MC nói hãy hôn người bên cạnh thật sâu, Tằng Linh đã ôm lấy Bách Song Hoa, dưới ánh đèn mập mờ, chú bò cạp xinh đẹp mang theo nọc độc cuối cùng cũng lộ ra chiếc đuôi, tìm kiếm con mồi của mình. Chưa nhận được sự đồng ý, đầu tiên là chạm nhẹ vào bờ môi của Bách Song Hoa.

Sau đó, khi tách ra, lại mỉm cười hỏi: "Chị xinh đẹp, mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng tôi có thể hôn chị không?"

Bách Song Hoa bị nụ hôn kia làm cho tỉnh rượu hơn một nửa.

Gương mặt xinh đẹp động lòng người của cô gái trước mặt, đột nhiên biến thành dáng vẻ của Lý Hương Nguyệt.

Bách Song Hoa hôn một cách thô bạo, cạy mở miệng của Tằng Linh, đầu lưỡi quấn lấy nhau.

Hai người không màng đến người xung quanh, hôn một cách triền miên, nóng bỏng.

Trên màn hình lớn ở quầy rượu, đột nhiên xuất hiện cảnh hai người đang ôm hôn nồng nhiệt.

Trong tiếng hoan hô của mọi người, một giây sau, dường như Bách Song Hoa khôi phục lại sự tỉnh táo, lập tức đẩy Tằng Linh ra, lau miệng của mình, trên gương mặt ửng đỏ phủ lên sự lạnh lùng như mọi ngày.

"Đương nhiên là được."

Nói xong, cô ấy quay người, lảo đảo rời đi.

Tằng Linh đứng yên tại chỗ, sờ lên bờ môi vẫn còn ướt át của mình.

Tằng Linh mình bị đùa giỡn sao?

Bách Song Hoa đã tỉnh táo hơn nhiều, tìm thấy Bách Ngưng, khi nhìn thấy cô đang cúi đầu vùi vào mũ của người ta thì cảm giác như thế giới này sắp sụp đổ.

Đứng yên tại chỗ rất lâu vẫn không thể hoàn hồn.

Tối nay bị cái gì vậy?

Sau khi bị người lạ hôn, lại nhìn thấy đứa cháu gái thường ngày như ở trên núi, còn lạnh lùng hơn cả mình thế mà lại ôm ôm ấp ấp người khác.

Bách Song Hoa ở chung với Bách Ngưng đã ba mươi mấy năm nhưng vẫn chưa từng thân mật như vậy.

Trong lúc nhất thời, Bách Song Hoa cảm thấy khó hiểu.

Bách Song Hoa đi đến, giơ tay đặt lên người của Bách Ngưng, sau đó kéo cô qua.

"Đi thôi."

Bách Ngưng như nghe thấy lệnh ân xá, lập tức gật đầu nói: "Dạ."

Sau khi nói tiếng "cảm ơn" với Lý Đề Âm, cô lập tức đi theo Bách Song Hoa ra cửa chính, không hề quay đầu.

Nếu còn ở đây thêm một giây phút nào nữa thì Bách Ngưng cảm thấy bản thân sẽ chết mất.

"Đợi đã."

Giọng nói bị vùi lấp trong tiếng nhạc xập xình.

Lý Đề Âm cứ thế nhìn Bách Ngưng chen vào biển người.

Đứng yên tại chỗ, dường như một lúc sau Lý Đề Âm mới có thể hoàn hồn.

Nhanh chóng chen vào đám người, nói: "Nhường đường một chút."

Nhưng khi nhìn lại, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, bóng dáng màu trắng kia đã hoàn toàn biến mất giữa biển người đen kịt đang quay cuồng.

Pikachu màu vàng đứng yên tại chỗ, cúi đầu nhìn đôi dép lê cảm giác như đã giẫm phải shit của mình, trên cổ vẫn còn quanh quẩn hơi thở của cô gái kia, có chút ngứa ngáy.

Lý Đề Âm bị vỗ vai, quay đầu đã nhìn thấy Tằng Linh.

"Sao vậy, thua rồi à? Rung động rồi chứ gì? Không cần chuyển khoản mười nghìn này đâu, xem như tiền mừng mình lại một lần nữa nhìn thấy cậu yêu đương đi."

Tằng Linh nhìn thấy dáng vẻ này của Lý Đề Âm thì biết ngay, xong đời rồi, nàng đã bay mất hồn vía.

"Sao rồi? Cao thủ tình trường của chúng ta. Lúc nãy tình huống phát triển đến đâu rồi? Có làm cho người ta run chân không?"

Lý Đề Âm ậm ừ nói: "Ừa, run chân rồi."

Tằng Linh che miệng, kinh ngạc nói: "Không hổ là cậu. Một đóa hoa cao cao tại thượng như vậy mà có thể chinh phục dễ như trở bàn tay?"

Một giây sau, Lý Đề Âm không kiềm chế được, vịn vai của Tằng Linh, giọng nói trở nên vô cùng dịu dàng: "Là mình run chân."

Tằng Linh mở to mắt, nói: "Hai người chơi trò gì vậy? Chỗ này của mình là quán bar đứng đắn đàng hoàng đó."

Trong đầu của Tằng Linh đã bắt đầu xuất hiện những hình ảnh không phù hợp với trẻ em.

Chẳng lẽ hai người kia ở một góc nào đó mà cô ấy không nhìn thấy, không chỉ ôm hôn nồng nhiệt mà hơn nữa còn động tay động chân rồi sao?!

Lý Đề Âm nuốt nước bọt, nói: "Chị ấy chui vào mũ của mình."

Con ngươi của Tằng Linh chấn động: "Sau đó thì sao? Hôn một cách nồng nhiệt? Hôn cổ?"

Giọng nói của Tằng Linh chợt cao vút, nói: "Chẳng lẽ chị ấy liếm cổ luôn à?"

"Đừng nói là, cắn cổ nhé!!!"

Vừa nghĩ đến cảnh tượng đó, Tằng Linh điên cuồng hét lên: "A a a! Không thể nào, không thể nào!"

Lý Đề Âm liếc một cái, nói: "Cậu nghĩ cái gì vậy? Chị ấy chỉ chui vào thôi."

"Sau đó..."

Lý Đề Âm muốn nói lại thôi. Nàng cố gắng tìm từ ngữ phù hợp.

Tằng Linh kích động hỏi: "Sau đó thì sao? Cậu mau nói đi chứ!"

Mặc dù chỉ trôi qua vài giây đồng hồ, nhưng trong đầu cô lại hiện lên vô số cảnh tượng và suy nghĩ lúc đó.

Cuối cùng, Lý Đề Âm không chắc chắn lắm, hình dung: "Sau đó, chị ấy hít mùi hương cơ thể của mình một chút?"

Tằng Linh nghe thấy câu này, lập tức hết kích động, thậm chí còn nhíu mày: "Hả? Mùi hương cơ thể là cái quái gì vậy? Eo ~ cảm giác thật sến súa."

Lý Đề Âm phản bác "Sến súa chỗ nào? Rõ ràng rất sảng khoái. Hình như chị ấy có chút chóng mặt, xém nữa là ngất trên người mình rồi."

Tằng Linh nhớ lại một chút, nói: "Không nhìn thấy chị ấy uống rượu mà nhỉ?"

Tằng Linh đã hiểu tình huống giữa hai người Lý Đề Âm và Bách Ngưng, đột nhiên nghĩ đến bản thân, một cảm giác ưu việt khó hiểu bỗng bất chợt xuất hiện, mang theo giọng điệu khinh bỉ, nói: "Cậu trở nên ngây thơ như vậy từ lúc nào vậy? Chui vào mũ? Học sinh tiểu học yêu đương à?"

Lý Đề Âm bùng phát: "Cậu đừng có mà khiêu khích mình! Cậu cứ như vậy, có tin mình..."

Lý Đề Âm đột nhiên không nghĩ ra được rốt cuộc nàng có thể làm gì.

Mũ bị người khác chui vào, lại bị người khác trêu chọc.

Hơn nữa, bây giờ xem ra có vẻ người ta không hề quan tâm chút nào!

Lý Đề Âm nhát rồi.

Hơn nữa, bây giờ nàng thật sự không dám chơi lớn như Tằng Linh, cũng không dám làm ra chuyện gì kinh thiên động địa.

Lý Đề Âm rưng rưng nói: "Được thôi, mình thua rồi."

"Còn cậu thì sao đây? Thích thật? Hay là chơi đùa?"

Tằng Linh nhớ lại nụ hôn kia, cười như một con hồ ly quyến rũ người khác: "Lúc vừa mới bắt đầu chỉ muốn chơi đùa thôi. Cậu biết mình thích nhất kiểu mấy chị lạnh lùng mà. Ôm một cái, hôn một cái, mọi người chia tay thì cũng chẳng nhớ nữa."

"Nhưng chị ấy thì..."

Tằng Linh lại nhớ đến câu chuyện tình yêu máu chó đã nghe thấy trước đó, nghĩ đến bóng lưng bỏ đi dứt khoát nhanh lẹ kia.

Đột nhiên, nở nụ cười, giống như một chú bọ cạp xinh đẹp để mắt đến con mồi.

"Thật sự thảm quá đi, ha ha ha."

"Làm sao đây, đột nhiên cảm thấy rất thú vị."

Ánh mắt của Tằng Linh dần trở nên mê li.

Không ngờ, kĩ thuật hôn của cô gái kia, cũng rất tốt.

Lý Đề Âm khoanh tay, mang theo cảm giác ghét bỏ, nói: "Ha ~ cậu thật biến thái ~"

Tằng Linh nói: "Cậu có cảm giác với cô gái mặc đồ trắng kia nhỉ? Nếu là trước kia chắc chắn đã đuổi theo từ lâu rồi. Quả nhiên bây giờ không giống như lúc xưa."

Cuối cùng, Lý Đề Âm nhìn thoáng qua phương hướng cô gái kia biến mất, trong lòng có chút lạc lõng.

Có một số người chính là như vậy, bất cẩn một chút thì sẽ khuất khỏi tầm mắt.

Có lẽ cả đời này cũng sẽ không tìm lại được nữa.

Lý Đề Âm mang đôi dép lê Pikachu màu vàng của mình, núp trong mũ, nói: "Được rồi, tùy duyên đi."

"Biển người mênh mông, cũng không biết còn có thể gặp lại nhau hay không."

Nếu Lý Đề Âm đã suy nghĩ thoáng như vậy rồi thì Tằng Linh cũng không còn gì để nói nữa.

Sau ba tiếng, Lý Đề Âm đi từ lối đi bí mật ở cửa sau ra khỏi quán bar.

"Không cần tiễn, đợi lát nữa mình đến ngã tư bắt xe về được rồi. Mặc thành như vậy, còn đeo khẩu trang nữa, không ai nhận ra mình đâu."

Tằng Linh gật đầu, ánh mắt vẫn rất tỉnh táo, ngoắc ngoắc tay dặn dò: "Về đến nhà nhớ gọi điện thoại."

Lý Đề Âm xoay người, quay lưng về phía Tằng Linh, huơ huơ tay, sau đó đút vào túi, mang dép lê bước đi trên con đường cái khi bầu trời vừa rạng sáng.

Trời vừa hừng sáng, trên đường không có nhiều người, xe trước cửa quán bar cũng vơi đi một nửa.

Đèn đường trên đường phố trống trải vẫn bật sáng.

Uống nhiều rượu những cũng không thể khiến cho Lý Đề Âm say.

Không ngờ mới chỉ trôi qua hai năm mà bản thân lại có cảm giác rung động rồi.

Lý Đề Âm nhớ lại những chuyện xảy ra trong quán bar.

Đột nhiên có cảm giác không chân thật.

Nếu như nói rung động chỉ là chuyện trong chớp mắt, vậy thì tại sao đến bây giờ, khi nàng nhớ lại cảnh tượng lúc đó, nhịp tim vẫn tăng tốc chứ.

Là do quá lâu rồi chưa yêu đương cho nên tối nay mới tuôn trào tình cảm như vậy sao?

Con người trong lúc cô độc thường dễ dàng nảy sinh tình cảm, sau đó bắt đầu một mối quan hệ.

Từ sau khi ba nàng qua đời, sau khi người để nàng dựa dẫm biến mất khỏi cuộc sống của nàng, nàng cũng sắp cô đơn đến mức không còn phân biệt được cảm xúc của bản thân đối với người khác chỉ là xúc động thoáng chốc hay là thật sự động lòng.

Lý Đề Âm ngẩng đầu nhìn ánh trăng. Mặt trăng sáng tỏ, trong sáng.

Tựa như đôi mắt của cô gái kia.

Lý Đề Âm hít sâu một hơi, muốn cho bản thân tỉnh táo một chút, nhưng không biết có phải do ảnh hưởng của cồn hay không mà nàng luôn cảm thấy bầu không khí mà mình đang hít thở luôn tràn ngập hơi thở ấm nóng của cô gái kia.

Nghĩ đến lời thề son sắt với Tằng Linh, còn có cam đoan với Dương Vũ của mình - Mình tuyệt đối sẽ không yêu đương.

Phút chốc, lòng tự trọng dư thừa không dùng đến kia lại xông lên đại não.

"Mn, Lý Đề Âm, mày điên thật rồi!"

---------

Tác giả có lời muốn nói:

Tằng Linh khinh thường: "Bên tụi mình đều đã hôn nhau luôn rồi, hai người còn chui vào mũ? Ít nhất em trai Tống nhà kế bên đã chui vào chăn luôn rồi.

Lý Đề Âm: "Cậu ấy nói có lý, tui không thể nào phản bác được."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.