Edit: wingwy.
=========
Bánh mì thơm thơm?
Hứa Ý quay đầu nhìn về phía phòng bếp, thầm nghĩ cái mũi của O'Neill thính thật.
Tiếp theo bước đến bên người O'Neill, ngồi xổm xuống, cúi đầu liếc mắt nhìn bàn chân thịt phồng phồng của O'Neill, hỏi: "Sao không mang giày?"
O'Neill cúi đầu theo nhìn bàn chân nhỏ của mình, chân nhỏ thịt phồng phồng uốn éo hai cái, sau đó nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nói với Hứa Ý: "Hiệu trưởng, con, con không biết mang giày."
"Đi, hiệu trưởng dạy con mang." Hứa Ý nói.
O'Neill luyến tiếc nói: "Nhưng con vẫn muốn ăn bánh mì thơm thơm."
Hứa Ý kinh ngạc hỏi: "Sao con biết là bánh mì thơm thơm?"
O'Neill rất tự nhiên nói: "Bởi vì trường học chỉ có bánh mì mà."
Được rồi.
Xem ra đám nhỏ O'Neill từ khi nhập học đến bây giờ, ở nhà trẻ Hồng Tinh thực sự cũng chỉ được ăn bánh mì cùng sữa bò.
Đúng, là bởi nhà trẻ Hồng Tinh nghèo thật.
Không phải do O'Neill có dị năng đặc biệt.
Hứa Ý nói: "Trước tiên mang giày vào đã, chúng ta sẽ ăn bánh mì thơm thơm."
O'Neill hỏi: "Hiệu trưởng, thầy giúp con mang ạ?"
"Đúng, thầy giúp con mang, lần sau con phải tự mình mang."
Hứa Ý về phòng bếp tắt lửa.
Tiếp theo ôm lấy O'Neill trở lại phòng nghỉ.
Trong phòng nghỉ những bé con khác vẫn còn ngủ, cho nên động tác của cậu đặc biệt nhẹ, thả O'Neill trên giường nhỏ, O'Neill mở miệng đã nói: "Hiệu trưởng, thầy dạy con mang giày, con ---"
"Suỵt." Hứa Ý ra dấu tay một cái.
Cái tay nhỏ bé mập mạp của O'Neill lập tức bụm miệng nhỏ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tre-tinh-te/1026093/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.