Hoàng Hậu thở dài, lại lần nữa búi tóc…, vừa búi vừa nói, “Ta cũng biết ngươi sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào. Ngươi nghe trộm được lần đó ta cầu xin ông trời, cho dù trước đây ta đã ra tay hai lần hạ độc thủ ngươi, ngươi cũng không lộ ra nửa câu. Có thể thấy được, ngươi đối với Cảnh Dương thật tốt lắm”
Tiêu Tử Y im lặng, nàng có thể tưởng tượng được tất cả. Nguyên trước đây sau khi tiến cung dĩ nhiên không chịu nổi cô đơn, ỷ vào mình có tuyệt thế võ công nên cứ ngay trong hậu cung đi đi về về nhìn lén nghe lén, trùng hợp thế nào lại nghe được bí mật của hoàng Hậu. “Mẫu Hậu, con thật sự không nói ra đâu” Bí mật đó, cho dù nàng không nghe thấy thì hiện giờ cũng đoán được tám chín phần rồi.
Hoàng Hậu lắc đầu, nói kiên quyết, “Hiện giờ tuy ngươi nói như vậy, nhưng sau này nếu thật sự ngươi thành thân với Tiêu Cảnh Dương, trong lòng nó bị áp lực luân thường đạo lý ép bức, biết đâu chừng, ngươi lại lỡ miệng nói ra thì sao”
Tiêu Tử Y chỉ cảm thấy mọi chuyện phát sinh trên đời này thật quỷ dị thái quá, đắng chát miệng mím chặt môi nói, “Nói vậy, nếu hoàng huynh không chấp con, vậy mẫu hậu cũng sẽ bỏ qua cho con chứ ạ?”
Hoàng Hậu đáp nhàn nhạt, “Đúng vậy. Ta biết rõ trong lòng ngươi không có nó, nhưng mà cái này nói cũng không chính xác lắm. Có lẽ sau này, ngươi tựa như một mầm hoạ vậy. Ta thà rằng nó hận ta, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tre-hoang-gia/3157007/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.