“Vâng. Nhi thần thầm nghĩ cần một mình nàng. Nhi thần đã có Trạm Nhi rồi, tin rằng Tử Y cũng coi bé như con” Tiêu CẢnh Dương nơm nớp nói ra, sợ hoàng đế nổi trận lôi đình một giây sau đó.
“Hừ! Cho dù nàng ấy có coi TRạm Nhi như con của mình chăng nữa, ngươi cứ vậy mà nhận định nàng sẽ gả cho ngươi sao? Nếu mà trong lòng nàng đã có người khác rồi thì sao?” Hoàng đế hừ lạnh nói.
Tiêu Cảnh Dương phảng phất như thấy được hy vọng, hoàng đế đã nói như thế, thì cũng không bác bỏ lời nào, chỗ đó còn có cách lay chuyển lấp chỗ trống được. Tiêu Cảnh Dương nghĩ đến chiếc vòng cổ mảnh trăng lưỡi liềm chướng mắt trên cổ Tiêu Tử Y, miễn cưỡng nói ra, “Có người khác cũng không sợ, năm đó phụ hoàng đối với dì Vân không phải cũng thế hay sao?”
“To gan!” Hoàng đế gầm lên, làm rung cả cửa sổ, “Trẫm vốn biết rõ người sẽ nói vậy mà, vì thế sau này ngươi đừng gặp Tử Y nữa nhé!”
Tiêu Cảnh Dương cả kinh, ngẩng đầu lên nhìn hoàng đế, “Lời phụ hoàng có ý gì ạ?”
“Hừ! Dù là Tử Y thì cũng chỉ là một đứa con gái mà thôi. Hơn nữa cũng không phải là đứa lớn lên bên cạnh trẫm, ta tin Vân Nhi chắc chắn đã sớm muốn đưa nàng đi theo rồi” Hoàng đế dùng một tay chống lên bệ cửa sổ, trên mặt biểu hiện vẻ hung ác, “Hiện giờ mẫu hậu ngươi có lẽ cũng đã gặp nàng rồi ha, tính toán thời gian, đoán chừng cũng đã ban thưởng chén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tre-hoang-gia/3157003/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.