“Công chúa,nào, đến uống trà an ủi chút đi…” Như Lan mang ống trúc đựng nước trà đưa cho Tiêu Tử Y, tuy nàng giả vờ trấn tĩnh nhưng lúc cầm ống trúc tay vẫn còn run rẩy kìm không nổi.
Tiêu Tử Y nhận lấy, nhấc lên nhấp nhấp môi. Mặt nàng lạnh tanh nhìn ba nhóc kia đang vây quanh con sói đã chết mà cười toe toét.
Sự thật chứng minh nàng vẫn dễ dàng bị doạ sợ đến vậy. Nam cung Sanh thật là có thân thủ tốt vậy ha! Thực tế hắn vừa mới bên cạnh Độc Cô Huyền xong, tự dưng trước lúc sói xám nhào vào thì hắn đã ôm Tiểu Huyền rời đi rồi. Rồi lại một giây sau lại nghiêm chỉnh chỉ đạo một nhóm thị vệ được huấn luyện bắn chết ngay con sói xám dưới làn mưa tên, trông tua tủa như gai nhím. của
Trầm Ngọc Hàn vui vẻ bỗng há hốc mồm, vốn hắn định bảo vệ công chúa và ba đứa bé, khẳng định chắc chắn là không một con mồi săn nào dám bén mảng đến đây. Giờ thì hay rồi, lôi một xác sói xám về, kiểu gì cũng mất thể diện quá rồi.
Từ sau khi họ bị sói xám tập kích, lập tức quyết định dừng chân, phải ra mười thị vệ đi bốn phía điều tra. Mà kết quả điều tra chính là đầu sói xám này lại dĩ nhiên là đàn sói đang ở phía sau mọi người, do đói quá không chịu nổi, thấy vết chân hiếm có tại nơi đây, vì thế đã chọn lấy một đứa bé dễ ra tay nhất.
Nam Cung Sanh đã đi tới, không chút e dè ngồi xuống cạnh Tiêu Tử y, còn Như Lan đứng cạnh vốn không định đi, nhưng thấy Nam Cung Tiêu ở bên kia kêu gào muốn ăn chút gì đó, nàng ta không thể không đi tới.
“Bị doạ hả?” Nam Cung Sanh quan tâm hỏi thăm.
“Vâng” Tiêu Tử Y thành khẩn nhận. Hiện giờ lòng bàn tay nàng vẫn còn lạnh như băng ấy, vừa nghĩ đến cái cảnh kia mà con tim co rút đau đớn. Hoá ra trong lúc không ngờ, hắn đã chiếm trọn lòng nàng như thế, vừa nghĩ đến có khả năng hắn sẽ bị thương hoặc là gặp nguy hiểm, nàng cảm thấy khổ sở tới mức thở không nổi nữa.
“Là lo lắng cho ta tới vậy sao?” Nam Cung Sanh biết rõ trong lòng Tiêu Tử Y vẫn canh cánh những lời Đàm Nguyệt Li đã nói, cười cười không để ý đến mắt của bất cứ ai, kéo tay nàng nắm chặt lại.
“Huynh….” Tiêu Tử Y có chút kinh hoảng định tránh, nhưng Nam Cung Sanh lại vô cùng kiên định nắm chặt tay nàng không buông.
“Không sao, cứ để cho họ xem” Khoé môi đẹp của Nam Cung Sanh cong lên, đôi mắt thâm thuý nhìn mặt nàng chằm chằm không rời.
Tiêu Tử Y kinh ngạc nhìn lại hắn, mãi sau mới hơi thả lỏng hé cười, nói nhàn nhạt, “Vâng”
Lúc này mới vào đầu u mặt trời vừa ló, ánh mặt trời chưa ấm chiếu vào trên vai hai người, tựa như khoác lên họ một tấm lụa mỏng vậy. Trong rừng mùi đất ẩm dần lấn át mùi máu tươi, hơn nữa lòng bàn tay truyền đến độ ấm đủ để lòng người yên tĩnh ôn hoà, Tiêu Tử Y dần dần thở bình thường trở lại.
“Huynh….Sao lại biết Tiểu Huyền sẽ có chuyện xảy ra hả/” Tiêu Tử Y nhìn mấy nhóc vẫn đang ngắm con sói đã chết, cuối cùng không kìm được hỏi.
“Ha ha, tuy tính cách tiểu Huyền cũng hơi quá chút, nhưng mà cũng không đến mức học được nói dối. Vì thế ta biết rõ bé nói thấy là nhất định thấy, chỉ có điều thị vệ đi dò xét cũng không phát hiện ra thôi” Nam Cung Sanh khẽ cười nói.
“Đều tại muội không tốt, cứ khẳng định là bé nói dối cơ” Tiêu Tử Y gục đầu xuống, trong nội tâm tràn đầy sự tự trách. Nếu không có Nam Cung Sanh thì Độc Cô Huyền lần này chỉ sợ lành ít dữ nhiều rồi.
“Chính bé cũng sai” Nam Cung Sanh cười khổ bảo, “Nào có ai thấy Sói mà lại hưng phấn như vậy chứ? Cũng khó trách nàng lại bảo bé nói dối, ta cũng không tin tưởng cho lắm. Chẳng qua là để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn mới một mực để ý tới bé đó chứ”
“Nói vậy cũng có lý thật” Tiêu Tử Y bị hắn chọc cho cười. Người đàn ông này, vĩnh viễn biết cách nói làm cho nàng vui vẻ.
Trầm Ngọc Hàn vừa mới lo lắng nên tự mình đã đi điều tra về, lúc nhìn thấy công chúa, biểu muội của hắn cùng cái vị tiểu sinh nhẵn nhụi kia ngồi cùng nhau nói chuyện vui vẻ, hơn nữa….hơn nữa cái tên dê xồm đó còn nắm tay của nàng nữa! Vũ trụ nhỏ của TRầm Ngọc Hàn bộc phát, đang định dùng những lời chính nghĩa quát bảo bọn thị vệ túm người kia lại, thì một bóng bé nhỏ đã chặn trước mặt hắn.
“Tiểu thiếu gia Nam Cung, có chuyện gì không?” Vẻ ngoài của Trầm Ngọc Hàn cười nhưng trong không cười, hiện giờ hắn cũng không rảnh để cùng…..chia sẻ vấn đề con mồi với bọn trẻ này.
“Huynh định đi làm gì đó?” Nam Cung Tiêu ngẩng đầu lên, hỏi thăm rất chân thành.
“Định làm gì ấy hả? Đương nhiên là đi đuổi cái tên dê xồm kia ra khỏi công chúa thôi!” Trầm Ngọc Hàn cúi đầu khó hiểu nói.
Nam Cung Tiêu cười tủm tỉm vẫy vẫy tay với hắn, ý bảo hắn ngồi xuống nói chuyện. Trầm Ngọc Hàn chẳng còn cách nào khác, đành nén giận ngồi xổm xuống.
“Huynh nhìn kỹ xem, biểu hiện trên mặt công chúa thế nào?” Nam Cung Tiêu thì thào bên tai Trầm Ngọc Hàn.
“Hừ! Dĩ nhiên là có biểu hiện cầu cứu rồi còn gì” Trầm Ngọc Hàn trợn mắt nói dối.
“Ta cũng vì muốn tốt cho huynh mới nhắc nhở huynh thôi mà!” Vẻ mặt Nam Cung Tiêu nói tiếc nuối, “Thật ra thì công chúa đã sớm có hôn ước cùng với Lan lão bản rồi, nếu không, huynh nói thử xem sao Hoàng đế lại cố ý cho huynh ấy đến dự cuộc đi săn này chứ?” Nam Cung Tiêu mới thật là nói dối không chớp mắt.
Trầm Ngọc Hàn nghe mà nháy nháy mắt. Chuyện này…..Chuyện này nghe ra có vẻ như có lý chút thật.
“Hơn nữa, sao hôm nay lại trùng hợp mà công chúa lại chọn chỗ này để đi săn chứ. Mà Lan lão bản thì cũng lại xuất hiện đúng ở chỗ này chứ?” Nam Cung Tiêu càng nói càng khó hiểu, “Huynh nói xem, nếu huynh cứ vậy túm huynh ấy đi, vậy có hậu quả gì đây?”
Tuy Trầm Ngọc Hàn có thù tất báo nhưng cuối cùng lại là người thông minh biết rõ chuyện nào cần trả thù, chuyện nào đợi sau này mượn cơ hội trả thù. Vì thế, sua khi hắn nghe xong, đứng lên cắn môi nói nhãn nhịn, “được thôi, coi như cái gì ta cũng không thấy”
“Tốt lắm” Nam Cung Tiêu tủm tỉm cười nói, thoả mãn xoay người tiếp tục cùng bọn Tiêu Trạm nghiên cứu xác sói.
Trầm Ngọc Hàn nhìn mà bất giác thấy như bị ảo giác, có cảm giác sao mà nụ cười của cậu bé sao lại giống y chang cái vị Lan lão bản đến thế!
“Báo cáo! Trầm Thống Lĩnh! Đã xảy ra chuyện rồi ạ!” Một thị vệ ăn mặc giống y nhóm thị vệ từ chân núi vọt lên, quỳ gối xuống dưới chân Trầm Ngọc Hàn.
“Xảy ra chuyện gì?” Trầm Ngọc Hàn thất vọng đau khổ nổi lên dự cảm bất thường. Thị vệ tiếp nhận huấn luyện thì điều đầu tiên chính là có thấy núi Thái sơn sụp đổ trước mặt cũng không đổi sắc là tố chất cần có, trừ phi có chuyện lớn xảy ra, nếu không thị vệ này cũng không đến nỗi thất thốt đến vậy.
Tiêu Tử Y và Nam Cung Sanh bên kia cũng cảm nhận được tình thế nghiêm trọng, đều đứng lên nhìn về hướng này.
“Báo cáo Trầm Thống Lĩnh, Hoàng….Hoàng thái tử bị tập kích, thương nặng …sống chết chưa rõ ạ….!”
Tiêu Tử Y cả kinh nếu không phải Nam Cung Sanh đứng bên đỡ thì có lẽ nàng đã ngã xuống mất rồi.
Còn Nam cung Sanh đột nhiên như tìm được mấu chốt gì trong đó, quát to, “Nhanh bảo hộ Hoàng tôn điện hạ!”
Nói thì chậm mà chuyện xảy ra thì nhanh, Tiêu Trạm bỗng nghe được người khác gọi mình, theo phản xạ đứng lên. Lúc này trong rừng nổi lên một luồng sát khí đâm tới, trong chốc lát vọt về phía Tiêu Trạm, còn Nam Cung Tiêu gần đây theo thói quen gần đây được nhị ca phân phó lập tức làm y lệnh, phản ứng rất nhanh, bảo vệ Tiêu TRạm sau lưng mình.
“Tiêu Nhi!” Tiêu Tử Y hoảng sợ kêu lên, lại không ngăn được mũi tên lao vút tới xuyên thẳng vào bờ vai non nớt của Nam Cung Tiêu. Máu chảy như suối.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]