“Địa hình ở đây thế nào?” Tiêu Tử Y ngồi trên lưng ngựa, thấy một mảng rừng bạt ngàn, có chút không biết làm sao. Nàng nghĩ đến lúc yến hội đêm qua, Tiêu Cảnh Dương có nói cho nàng biết chớ đi về phía đông, nhưng mà nàng cũng vẫn chưa nắm rõ được hoàn cảnh ở đây là thế nào nữa.
Trầm Ngọc Hàn lấy roi thúc ngựa chỉ vào phía đông nói, “Địa hình Khu vực săn bắn này rất phức tạp, phía đông là mảnh rừng rậm, trong có thác nước suối, hình như còn có dã thú cỡ lớn đi lại nghỉ ở đó nữa. Đi về phía Tây thì là thảo nguyên khá nhẹ nhàng, trên thảo nguyên có hồ nước, nghỉ ở đó chỉ có bầy dê bò thôi. Nhưng mà sau thảo nguyên đó là rừng, sâu trong rừng còn có sườn đồi. Hai bên đều có mãnh thú cả, nhưng khu vực săn bắn này mãnh thú bên trong đều nắm rất rõ, nên không nguy hiểm đâu”
Tiêu Tử Y nghe mà nhiu nhíu mày, hai bên này nàng đềumuốn đi, không thể đi phía đông mà nàng nghe tới hai chữ sườn đồi phía tây thì lại càng ghét, bất giác liên tưởng đến vách núi trong tiểu thuyết. Thôi được, nàng cũng không muốn chọn làm nhân vật anh hùng gì cả, chẳng may nàng làm bia đỡ thì phải làm sao đây? Tiêu Tử Y ngẩng đầu nhìn về đỉnh núi xanh tươi xa xa, hỏi, “Vậy hướng núi này đi đâu?”
“Nếu công chúa muốn đi trên núi, vậy chúng ta sẽ cưỡi ngựa đến đó, sau đó đành phải để ngựa lại đi bộ thôi. Chỉ là trên núi chẳng có cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tre-hoang-gia/3156974/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.