“Địa hình ở đây thế nào?” Tiêu Tử Y ngồi trên lưng ngựa, thấy một mảng rừng bạt ngàn, có chút không biết làm sao. Nàng nghĩ đến lúc yến hội đêm qua, Tiêu Cảnh Dương có nói cho nàng biết chớ đi về phía đông, nhưng mà nàng cũng vẫn chưa nắm rõ được hoàn cảnh ở đây là thế nào nữa.
Trầm Ngọc Hàn lấy roi thúc ngựa chỉ vào phía đông nói, “Địa hình Khu vực săn bắn này rất phức tạp, phía đông là mảnh rừng rậm, trong có thác nước suối, hình như còn có dã thú cỡ lớn đi lại nghỉ ở đó nữa. Đi về phía Tây thì là thảo nguyên khá nhẹ nhàng, trên thảo nguyên có hồ nước, nghỉ ở đó chỉ có bầy dê bò thôi. Nhưng mà sau thảo nguyên đó là rừng, sâu trong rừng còn có sườn đồi. Hai bên đều có mãnh thú cả, nhưng khu vực săn bắn này mãnh thú bên trong đều nắm rất rõ, nên không nguy hiểm đâu”
Tiêu Tử Y nghe mà nhiu nhíu mày, hai bên này nàng đềumuốn đi, không thể đi phía đông mà nàng nghe tới hai chữ sườn đồi phía tây thì lại càng ghét, bất giác liên tưởng đến vách núi trong tiểu thuyết. Thôi được, nàng cũng không muốn chọn làm nhân vật anh hùng gì cả, chẳng may nàng làm bia đỡ thì phải làm sao đây? Tiêu Tử Y ngẩng đầu nhìn về đỉnh núi xanh tươi xa xa, hỏi, “Vậy hướng núi này đi đâu?”
“Nếu công chúa muốn đi trên núi, vậy chúng ta sẽ cưỡi ngựa đến đó, sau đó đành phải để ngựa lại đi bộ thôi. Chỉ là trên núi chẳng có cái gì săn cả, bình thường không có ai lên trên đó đâu”
TRầm Ngọc Hàn khó hiểu nói, “Công chúa như vậy là sợ đi săn gặp nguy hiểm sao. Yên tâm đi, chúng ta đi còn có khoảng hai mươi bốn thị vệ đi cùng nữa, thêm ta nữa là hai mươi lăm người, đảm bảo bảo vệ công chúa và Hoàng tôn điện hạ an toàn mà”
“Tâm lý an toàn có thể bảo hiểm được sao? Ta cũng không muốn nhìn thấy gấu hay sói hay là thứ gì đó mà” Tiêu Tử Y khẽ hừ một câu, lắc nhẹ dây cương quay đầu ngựa lại nói, “Chúng ta lên núi thôi, kể cả hái thảo dược cũng hay lắm” Hừ, nếu không phải Nam Cung Sanh tiến cống hai con voi kia rồi lập tức trở thành loại động vật quý hiếm cần được bảo vệ thì nàng đã định cưỡi chúng đi săn rồi. An toàn là phong cách tuyệt đối.
TRầm Ngọc Hàn im lặng, tâm tư chuẩn bị được ăn món dân dã bị vỡ tan, bất đắc dĩ quay ngựa đi theo.
“Ồ? Trong lều vẫn còn lạnh vậy mà mọi người sớm đã xuất phát rồi ư?’ Tiêu Tử Y tưởng họ đã lên sớm trước rồi chứ!
“Đúng vậy nha, đã sớm đi rồi” Trầm Ngọc Hàn xoa xoa mũi, đè sự bất mãn trong lòng xuống. Hắn vốn lúc trời chưa sáng đã đứng đợi trước lều của nàng rồi, kết quả là nếm xong điểm tâm thì mới xuất phát nhất định dã thú đã bị những người khác chiếm cả rồi.
“Cả phụ hoàng cũng đi rồi sao?’ Tiêu Tử Y lúc đi ngang qua lều màu vàng của Hoàng đế, phát hiện ra thị vệ canh trước cửa lều đã thiếu đi khá nhiều.
“Đã cùng hoàng hậu đi rồi” Trầm Ngọc Hàn càng tăng thêm ngữ khí nói, “Hơn nữa còn là đi từ rất sớm”
“A, vậy thì đúng là lợi hại quá đi” Tiêu Tử Y dĩ nhiên là biết rõ hắn nói thế có ý gì. Nhưng mà nàng chỉ hận là không kéo được thời gian lại chút thì tốt! Nàng thấy ba nhóc đi sau cưỡi ngựa mà chạy lên trước, lập tức có mười thị vệ đuổi theo luôn, còn lại vài thị vệ thì đi phía sau nàng. À, cần nhiều người như vậy làm gì chứ. Trong nội tâm Tiêu Tử Y hơi có chút an tâm, thuận miệng hỏi, “Vậy phụ hoàng thì đi chỗ nào ha?”
“Ta thấy hình như là đi về phía đông đó” Trầm Ngọc Hàn coi thường thuận miệng đáp.
Tiêu Tử Y cả kinh, suýt nữa thì ngã ngựa, làm cho Như Lan ở đằng sau sợ quá hét toáng lên kinh hãi.
“Ai ôi!!! Công chúa của ta ơi! Ta biết rõ tại sao là người lại đi trên núi rồi” Trầm Ngọc Hàn vội vàng dùng roi ngựa quấn lấy cổ tay nàng, giúp nàng cân bằng trên lưng ngựa rồi bất đắc dĩ thở dài nói một lèo, “Hoá ra tài cưỡi ngựa của người lại còn kém xe bọn trẻ con quá ha…”
“…”
Phóng ngựa xuyên qua sườn núi bình kiều thì lại không thể tiếp tục cưỡi ngựa được nữa. Để lại hai thị vệ xem đàn ngựa, những người khác thì hướng trên núi đi đến.
Tiêu Tử Y lựa chọn đi lên núi còn có một sự cân nhắc, đó chính là không thể cưỡi ngựa lên được, đó chính là cũng sẽ không đi quá xa được, giảm bớt được phạm vi hoạt động. NHư vậy cũng giảm bớt được tỷ lệ phát sinh nhiều chuyện. Thực tế nàng cũng làm y theo sự phân phó của Tiêu Cảnh Dương, rời xa khu vực săn bắn phía đông, chắc có lẽ không quá nguy hiểm gì đâu!
Chỉ là, hôm nay khu vực săn phía đông sẽ tột cùng phát sinh chuyện gì đây? Tiêu Tử Y bất giác thầm nghĩ. Hơn thế đêm qua lúc nàng và Nam Cung Sanh tách ra còn cố ý cùng hắn nói quá về chuyện này, không rõ có tạo thành sự hiếu kỳ với hắn hay không nữa? Tiêu Tử Y nghĩ đến đây tâm tình càng thêm bực bội.
“Công chúa, đừng có nói cho ta là người leo núi như rùa bò đó chứ…” Trầm Ngọc Hàn bất đắc dĩ nói chậm rãi sau lưng nàng. Nếu hắn không nhắc nhở, chắc vị này biến thành dậm chân tại chỗ rồi ấy chứ.
Tiêu Tử Y lườm hắn dứt khoát tìm một tảng đá to, Như Lan thì nhanh nhẹn móc một chiếc đệm trong ba lô ra đặt lên trên, để cho Tiêu Tử Y ngồi xuống nghỉ ngơi.
Trầm Ngọc Hàn trợn trừng mắt, nhìn cái vị tiểu cung nữ kia như là làm ảo thuật vậy, chỉ một loáng đã lấy ra một đống thức ăn thức uống, thậm chí còn lôi ra một ống trúc đựng nước trà nóng bốc khói. Chả lẽ cái này cũng là cần nghỉ ngơi hay sao? Mặt mũi Trầm Ngọc Hàn đen kit bảo, “Công chúa biểu muội à, chúng ta lúc này mới đi được bao lâu rồi hả? Nửa canh giờ nữa cũng chưa tới đó”
“Ta mệt mỏi quá” Tiêu Tử Y cười hì hì nhận nước trà Như Lan đưa uống vào, mang theo cây trúc đựng nước trà rõ ràng là hợp ý nàng vô cùng, làm cho nàng lộ ra nụ cười thoả mãn.
Trầm Ngọc Hàn thì thở dài, xem ra cũng không thể trông cậy vào nàng ấy có thể tiếp tục nữa rồi, đành phất tay bảo đám thị vệ đi đằng sau tìm chỗ mà nghỉ, còn chính mình thì nhảy lên cây nhìn tình hình chung quanh, phát giác ra chung quanh không có gì khả nghi mới yên tâm nhảy xuống.
Ba tên nhóc thì đột nhiên bị dừng lại nghỉ ngơi chẳng thấy vui tý nào, lại còn cảm thấy Tiêu Tử Y dự đoán tại đây sẽ có con mồi rất to nên kích động mà trốn vào bụi cây, làm cho bọn thị vệ càng bận rộn hơn. Nhưng ngoài trừ hù doạ được mấy chú chim nhỏ chạy đi thì bọn chúng lại chẳng thấy được một con động vật cần đi săn nào cả.
“Bác nhỏ à, sao chúng ta lại dừng lại không đi nữa ạ?” Tiêu Trạm rốt cuộc nhịn không được chayj tới trước mặt Tiêu Tử Y hỏi, khuôn mặt nhỏ vì vận động mạnh mà lộ ra đỏ bừng trông đặc biệt đáng yêu vô cùng.
“À, Trạm Nhi à, con muốn đánh nhau với con mồi như thế nào?” Tiêu Tử Y đưa bình trà nóng trong tay cho bé, cười hỏi.
Tiêu TRạm uống một hớp trà lớn xong, trợn to mắt nói khẽ, “Trạm Nhi muốn săn được một con hươu to như Độc Cô ạ”
“Ha ha, ta lại không muốn săn hươu rồi, ta muốn săn một đầu gấu cơ” Độc Cô Huyền chạy tới, bị kích động huơ chân múa tay bảo, “Công chúa, công chúa, người đã từng gặp gấu chưa ạ? Nghe nói là gấu nó cao to như thế này này!”
Tiêu Tử Y cười tủm tỉm nghe không phản bác lại. Gấu à? Hừ, nàng đây đã từng gặp Gấu Bắc cực rồi đó, cũng không thèm chấp cậu bé đâu. Nàng phát hiện ra hình như thiếu mất đi một người, nhìn chung quanh hỏi thăm, “Tiêu Nhi đâu? Các con có ai thấy không?”
*** Tiểu phẩm của nhà trẻ hoàng gia***
Tiêu Tử Y: “Các con à, hôm nay nhà trẻ làm tổng vệ sinh, các con đều đã làm được gì rồi?”
Tiêu TRạm, “Bác nhỏ à! Con đem tất cả chén đĩa của chúng ta rửa sạch hết rồi ạ!”
Nam Cung Tiêu: “Con cũng đều lau khô chúng hết rồi ạ”
Độc Cô Huyền, “Còn con thì đều để chúng trên chạn bát hết rồi ạ”
Lí Vân Tuyển nhàn nhạt tổng kết một câu, “Còn con thì đem dọn sạch các mảnh vỡ đi hết rồi ạ”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]