“Đúng là Ông ấy” Tiêu Cảnh Dương khẽ gật đầu, hạ giọng nói, “Ta lén tra xét những lần thị tẩm hàng ngày của phụ hoàng, lúc dì Vân còn sống, đúng là thời điểm phụ hoàng rất sủng ái Mai Phi. Mai Phi…Thì ra là mẫu phi của Tiêu Sách”
Hàng ngày khi hoàng đế bắt đầu thị tẩm đều do Thái giám ghi lại ngày giờ mỗi lần sủng hạnh phi tần. Vốn những lần thị tẩm của Hoàng đế cũng không phải dễ mà tra ra, hắn đã phí rất nhiều công sức mới tìm ra được. Có lẽ Tiêu Tử Y cũng không phải con cháu hoàng thất, vì thế mới không có thời gian được ghi trong sổ sách,
“Vì thế, Diệp Tri Thu mới bị oan uổng coi là phản quốc sao?” Tiêu Tử Y lạnh lùng cười, trong đó nàng cảm tháy sự có mặt của nàng hiện tại thật sự mới nực cười làm sao. Đến tột cùng Hoàng đế đã dùng đến loại tâm tình gì để đối mặt với nàng đây? Lúc thì nhìn nàng hoà ái dễ gần, còn trong lòng thì đến cuối cùng là muốn gì thế?
“Tử Y, ta thật không nên mang nàng về. Cứ để nàng tự do tự tại bên ngoài thật tốt biết bao…” Tiêu Cảnh Dương gục đầu xuống tự trách, hối hận vô cùng. Hắn đã sớm biết ở hoàng gia, có rất nhiều chuyện không đơn giản như bề ngoài của nó.
“Hoàng huynh…”Tiêu Tử Y khốn khổ nhổ ra hai từ này, không rõ mình gọi hắn vậy có còn thích hợp hay không nữa. Nàng nghiêng đầu muốn đi chỗ khác, nàng cần phải suy nghĩ cho thật kỹ đã. “Muội đi trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tre-hoang-gia/3156919/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.