Tiêu Tử Y ngồi trước điện Vĩnh Thọ, cùng kiểm kê lại từng đồng bọn nhỏ thu hoạch được ngày hôm nay. Chẳng qua sự chú ý của nàng không phải vào những việc này, mà thỉnh thoảng lo lắng nhìn sang phòng bên, trong đó có tiếng hai người to nhỏ thì thầm truyền tới.
Đó là Hạ Hầu Linh và lão tướng quân Hạ HẦu.
Ngay sau khi Hạ Hầu Linh bị tóm, nàng ta cự tuyệt về nhà, nói là sợ bị giam lại. Nhưng bất kể thế nào thì lão tướng quân Hạ Hầu cũng sẽ biết chuyện này, vì thế Tiêu Tử Y mới dứt khoát cho người gọi ông đến, đến địa bàn của nàng để hai người nói chuyện tử tế.
Thế mà cũng không phải nói chuyện tử tế là xong, Tiêu Tử Y móc móc lỗ tai đau nhức, quyết định không bao giơ…đi nghe lén hai người đó nói chuyện với nhau nữa, vì hầu như chẳng cần nghe lén cũng đều có thể nghe thấy rất rõ. Chỉ là… những kiểu nói chuyện này vượt quá mức cho phép, nên chẳng có ai để ý nữa.
“Nè thằng quỷ khóc nhè! Không phải ngươi nên cho ta một đồng tiền đó sao?” Độc Cô Huyền lấy hết mấy đồng tiền của mình xong, sau đó chìa tay về phía Hạ Hầu Phụng Chương nói bừa bãi.
Hạ Hầu Phụng Chương chẹp chẹp miệng, miễn cưỡng cho cậu một đồng, “Ừ, đây là của ngươi này. Lúc ấy ngươi rống lên rất doạ người đó nha! Rõ ràng chỉ là diễn kịch thôi mà!”
“Doạ người á? Ngươi hù ta thì có! Nói khóc thì khóc ngay, lợi hại quá đi!” Độc Cô Huyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tre-hoang-gia/3156898/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.