“Ta nói sai gì sao?” Nam Cung Sanh ngược lại rất bất ngờ, hắn cũng không nói cái gì quá mà.
“Không sao, có thể là mới làm Võ TRạng Nguyên nên hắn vẫn cảm thấy rất áp lực mà” Tiêu Tử Y nhún nhún vai đoán bừa. Tên đàn ông này cứ thay đổi liên tục vậy mà, hơn nữa tâm địa còn nhỏ mọn hơn cả con gái nữa, nàng chẳng thèm để ý làm gì!
“Hoá ra là vậy ha” Nam Cung Sanh mỉm cười nhìn Tiêu Tử Y, kiểu nhẹ nhàng khoan khoái thế này phảng phất giống như cơn gió mát thổi vào, rồi lại tựa như nụ cười tươi mà rất đỗi bình thường, lại để cho Nhược Trúc ngồi bên đã quen nhìn thế gia công tử bỗng chốc thấy xấu hổ.
Nhìn thấy đôi mắt đen sáng ngời của hắn nhìn nàng mỉm cười, Tiêu Tử Y thật sự muốn hỏi hắn xem hắn nhìn mấy tờ giấy viết về hồi ức của Hoàng Hậu Độc Cô có hiểu gì không. Tiếc là trong xe ngựa ngoài thân phận ông chủ Lan Vị Phường ra vẫn còn Nhược Trúc nữa, Tiêu Tử Y vô thức nhìn về phía Nhược TRúc.
Nam Cung Sanh hiểu rõ ý nàng, cười cười bất đắc dĩ nói, “Đa tạ công chúa đã cho tại hạ đi một đoạn, trên đường đi cứ thả ta xuống trước cửa Lan vị phường là được rồi”
Tiêu Tử Y cũng nhìn vẻ tuấn tú trên mặt Nam Cung Sanh không rời, thực tế, từ đêm qua nàng và Nam Cung Sanh hai người thẳng thắn với nhau xong, đều lúc nào cũng nghĩ về hắn liên tục. Nghĩ đến quan hệ giữa họ đến tột cùng là gì, chính bản thân mình đang mong chờ điều gì, nghĩ đến những suy nghĩ tận đáy lòng hắn ra sao. Nhưng càng nghĩ lại càng loạn, nàng không thể nào tìm được đáp án chính xác là gì cả.
Có lẽ cũng chẳng tìm được đáp án đúng đâu.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Nam Cung Sanh thi lễ về phía nàng một cái rồi nhanh nhẹn xuống xe, Tiêu Tử Y không kìm chế nổi mình vén một góc rèm lên đưa mắt nhìn theo hắn đi vào chiếc cổng lớn trang hoàng xa hoa lộng lẫy của Lan Vị Phường.
Nhược Trúc ở một bên đem toàn bộ mỗi một động tác của nàng thu vào tầm mắt, cũng không nói gì.
Xe ngựa lại tiếp túc lắc lư tiến về phía trước., Tiêu Tử Y dựa vào sau đệm nhắm mắt nghỉ ngơi, mãi cho tới khi xe ngựa đến cổng cung Trường Nhạc, Nhược Trúc mới đánh thức nàng dậy. Nhấc màn xe lên, lần đầu tiên Tiêu Tử Y nhìn thấy vẻ mặt ân cần hơi quá cuả Tiêu Cảnh Dương.
Tiêu Tử Y mở bừng hia mắt, định thần lại tưởng mình nằm mơ mà sinh ra ảo giác. c
Có thể là nét đề phòng trên mặt nàng biểu hiện quá rõ nên trong mắt Tiêu Cảnh Dương nhìn bỗng chốc trầm xuống. Song hắn đưa tay về phía nàng, trên mặt mỉm cười nói mềm nhẹ, “Chúc mừng tử Y chiến thắng trở về “
Tiêu Tử Y đưa tay cho hắn nắm xuống xe ngựa, nhưng rất nhanh lại rụt tay lại, chậm rãi đi về gian phòng đằng trước cười méo xệch bảo, ‘Hoàng huynh nói khoa trương quá rồi”
“Khoa trương ư? Sao lại là khoa trương chứ? Thuyết phục được lão chủ Độc Cô Phiệt cũng không phải là người bình thường có thể đến đó được đâu” Tiêu Cảnh Dương thấy Tiêu Tử Y giữ ý cách xa mình vài bước, rõ ràng làm hắn không vui, mặt đen sầm lại.
“Chẳng qua là….” Tiêu tử Y bỗng loé lên ý nghĩ về những điều mà Nam Cung Sanh hoặc Tiêu Cảnh Dương có thể dẫn đến phức tạp thêm, đột nhiên nghĩ tới một chuyện. Nguyên nhân nàng có thể thuyết phục được Độc Cô Dương, hình như bước ngoặt chính là chiếc mũ giáp đó. “Hoàng huynh, con cả của lão chủ Độc Cô Phiệt hy sinh trên chiến trường phải không ạ?’
“Hở?’ Tiêu Cảnh Dương không yên lòng nghĩ ngợi, tiện nói luôn, “Không phải, ta nhớ rõ trước kia là bị bệnh chết thôi”
“Bệnh chết là sao ạ?” Tiêu Tử Y cau mày. Vậy mũ bảo hiểm trong thư phòng Vị Độc Cô Dương kia là của ai chứ? Chả nhẽ là sau khi từ chiến trường trở về thì bị bệnh chết hay sao?
“Sao vậy? Muội đi nhà họ Độc Cô thấy gì rồi?” Tiêu Cảnh Dương cảnh giác dừng bước, quay đầu lại hỏi khéo.
“À…Không có gì” Tiêu Tử Y nghĩ đến trước khi rời đi, ánh mắt cảnh cáo đầy sát khí của Độc Cô Dương kia, hơi do dự, có lẽ là nàng đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
“Hả, vậy sao?” Tiêu Cảnh Dương ghi nhớ trong lòng, lát nữa hắn yhỏi thử TRầm Ngọc Hàn chút xem sao, lần này vi hành đến nhà Độc Cô Phiệt đã xảy ra chuyện gì.
Tiêu Tử Y móc một mảnh giấy nhỏ từ trong ngực ra đưa cho Tiêu Cảnh Dương nhếch môi giận dữ bảo, ‘Muội đã đồng ý với bọn trẻ ngày mồng một tháng sáu rồi, sẽ có thần tiên trên trới tặng cho chúng quà”
“Ta đã nghe Trạm Nhi nói rồi, hoá ra muội là làm vậy hả, nhưng chữ trên mảnh giấy nhỏ này viết không rõ lắm, không biết là viết gì nữa” Tiêu Cảnh Dương cau mày cố gắng nhận biết, “đừng có nói với ta đây là nguyện vọng của TRạm Nhi nhé”
Tiêu Tử Y gật gật đầu, vẻ tiếc nuối nói, “Đúng vậy đó. Cái này là mảnh giấy nhỏ của TRạm Nhi. Mấy ngày nay xin nhờ hoàng huynh nói bóng gió một tý, đỡ cho TRạm Nhi tới lúc đó lại thất vọng tràn trề”
“Được rồi, ta sẽ cố những ngày này, nhưng mà không đảm bảo sẽ chắc nha”
Tiêu Tử Y nhìn hắn có vẻ hoài nghi, nam nhân này vẫn đang trốn như chuột trôốn mèo với Tiêu TRạm còn quên cả lên lớp, khó bảo đảm lần này lại nhớ. “Được rồi, tờ giấy này cứ để muội cất mới chắc nha, nói không chừng một ngày nào đó chợt nhận ra trên này ghi rõ là cái gì cũng nên”
Tiêu Cảnh Dương cười khổ đành lấy tờ giấy ra giao cho nàng.
“Đúng rồi, hoàng huynh à, hôm nay huynh đến có chuyện gì phải không?’ Hai người vừa đi vừa nói chuyện cùng đến trước điện Vĩnh Thọ, loáng thoáng đã nghe được tiếng cười đùa của bọn trẻ từ bãi tập sân sau truyền tới. Tiêu Tử Y thấy thái dương Tiêu Cảnh Dương chảy mồ hôi, mới sững sờ biết hắn hẳn đã đứng chờ khá lâu ở cung Trường Nhạc rồi, cũng không phải trung hợp mà chờ.
Tiêu Cảnh Dương nghĩ ngợi chút thở dài bảo, “Tử Y à, ta nghe Độc cô Diệp nói là anh ta đang chuẩn bị thi võ nên xin từ chức làm giáo viêun ở đây”
Tiêu Tử Y cầm chiếc khăn lông mà cung nữ đưa tới đưa cho Tiêu Cảnh Dương, gật gật đầu nói, “Vâng, chuyện này muội biết rồi, hôm nay lúc đến nhà Độc Cô Phiệt, gặp Độc Cô Diệp, huynh ấy đã tự nói với muội rồi”
Tiêu Cảnh dương cầm khăn lay mồ hôi trên thái dương, có chút khó xử nhăn mày lại thở dài, “Hôm nay Lý Vân Thanh cũng đến chỗ ta, xin ta nói với Tử Y một câu, do huynh ấy cũng cần phải chuẩn bị lễ mừng thọ cho Hoàng Thái Hậu nên cũng có ý định xin thôi dạy”
Tuy Tiêu Tử Y đã sớm chuẩn bị tinh thần rồi nhưng nghe được Tiêu Cảnh Dương nói vậy, vẫn hơi buồn. Rốt cục Lý Vân Thanh quả thật là bận công vụ hay là không muốn gặp nàng đây? Hay là bởi lần trước nàng hoài nghi mấy caâ nói kia của hắn chứ?
Tiêu Cảnh Dương quan sát biểu hiện của Tiêu Tử y, thử thăm dò hỏi, “Nhà trẻ bỗng thiếu mất hai giáo viên, hơn nữa ta cũng không thể đến thường xuyên được. Tóm lại chỉ còn có Hạ Thái phu tử, tiểu thư Nam Cung và Đàm Nguyệt Li rồi, có cần phải tìm thêm giáo viên tới nữa không?’
Tiêu Tử Y khẽ gật đầu, đi về hướng lớp học kế bên vừa đi vừa nói, “Nhận dạy thay Độc Cô Diệp thì để huynh chọn, còn lại cứ để cho Trầm ngọc Hàn đảm nhiệm thôi” Mặc dù lòng dạ nam nhân này hơi hẹp hòi mà mục đích lại tối om, nhưng phải cái là người chuyện nói thẳng. Hơn nữa lại là thân thích của mình, chắc chắn cũng vẫn còn có tình người. Dạy tiết thể dục cho bọn trẻ cũng không đến mức khó quá.
“Cũng được” Tiêu Cảnh Dương vốn cũng định an bài vậy, thấy Tiêu Tử Y nói ra trước cũng gần như không có ý kiến gì, chỉ bảo, “Chỉ có điều….”
“Chỉ có điều gì ạ?” Hiện giờ Tiêu Tử y rất sợ Tiêu Cảnh Dương nói chuyện lấp lửng với nàng, chuyện này sẽ làm cho hắn nói ra sự thật bất lợi với mình, hoặc là nàng sợ phải đối mặt với chuyện này, vì thế nàng cũng rảo bước nhanh hơn về phía lớp học.
“Chỉ có điều….đối với chiếc ghế trống của Lý Vân Thanh, phụ hoàng cũng đã phái người tới rồi” Tiêu Cảnh Dương thật sự cảm thấy khó mở miệng, đành nói ra.
Lúc này Tiêu Tử Y đã tới trước cửa lớp học, ngây ngốc nhìn một người không mong muốn xuất hiện trong phòng học, nghiêm mặt bảo, “Huynh nói là vị kia đó sao, chính là ông ấy ư?”
Tiêu Cảnh Dương đang đứng cạnh Tiêu Tử Y nhìn vào La Thái Phó đang trong lớp học khẽ gật đầu, thở dài, “Đúng vậy, Tử Y à. Phụ hoàng phái tới tiếp nhận vị trí của Lý Vân Thanh đúng là Viễn Sơn La Thái Phó kia đó”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]