“Thế nào? Hoá ra con gái của TRầm Vân cũng chỉ thế này thôi sao, thiển cận chắc khác gì người ngoài cả” Độc Cô Dương lãnh đạm lườm Tiêu Tử Y, trong giọng nói tràn đầy vẻ khinh thường, rõ ràng là rất mất hứng với vẻ kinh ngạc trên mặt nàng.
Tiêu Tử Y bình tĩnh lại, phát hiện ra Độc Cô Dương ngồi trên chiếc xe lăn này bánh xe chỉ dùng gỗ tạo thành, vì thế nếu mặt đất mà nhấp nhô, thì cũng cần phải cánh tay có sức mạnh mới đẩy được, chứ người bình thường thì không thể. Tiêu Tử Y đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà tưởng tưởng, dĩ nhiên biết rõ vị này trước đây là người có quyền cao chức trọng, địa vị cao ngất so với bộ dạng hiện giờ lại càng kính trọng thêm, vội vàng cười nói, “Lão chủ Độc Cô Phiệt à, vãn bối chỉ thấy kinh ngạc ở chỗ là chiếc xe lăn này thôi, cũng không có dụng ý nào khác ạ”
“Hả? Ngươi cũng biết đây là xe lăn sao?” Độc Cô Dương dừng lại ý định muốn đi sâu vào trong thư phòng, quay lại hơi có chút hứng thú hỏi.
“Có biết một chút ha” Tiêu Tử Y mượn cớ nhìn xe lăn đi lên phía trước vài bước, gật đầu tán thưởng, “Chiếc xe lăn này được chế tạo tốt lắm, chỉ tiếc bánh có lẽ dùng một loại nhựa cây gắn lên nên cũng giảm bớt hao tổn ma sát” Đến gần chút rồi nàng mới nhìn rõ cái vị lão chủ Độc Cô Phiệt này đang gắng gượng hết sức, hai xương gò má nhô cao, nổi bật màu da đồng tràn đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tre-hoang-gia/3156880/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.