Tiêu Cảnh Dương ngồi xuống bên cạnh nàng, lo lắng hỏi, “Nói bậy, đừng tưởng nhếch miệng lên đã là cười nhé. Muội nói muội không khóc, vậy trên mặt muội đang chảy cái gì thế kia? Là ai bắt nạt muội hả? Nói cho hoàng huynh xem nào!” Tiêu Cảnh Dương đau lòng bảo, đột nhiên trong đầu hiện lên lời Hoàng hậu nói với hắn ngày hôm qua, vội vàng hỏi tiếp, “Chả lẽ là mẫu hậu đã nói cái gì với muội sao?”
“Mẫu hậu ư? Không có đâu, bà tìm muội nói cái gì chứ?” Tiêu Tử Y lắc đầu, lấy tay lau nước mắt trên mặt, có chút khó hiểu hỏi hắn vì sao lại nói thế.
“Không phải là tốt rồi, vậy tại sao muội lại khóc chứ?” Tiêu Cảnh Dương nhìn thấy chén thuốc bên giường đã hết, đưa tay ra làm trò trêu, “Không phải là ghét uống thuốc nên mới nổi giận ha? Như vậy không được đâu nha!”
Tiêu Tử Y biết Tiêu Cảnh Dương đưa tay ra ôm lấy vai mình, cũng biết hắn không phải dùng ánh mắt của một người anh đối đãi mình. Động tác này của hắn trước kia cũng làm vô số lần rồi, nhưng mà khi đó nàng cũng không biết hắn có tâm ý này với nàng.
Hiện giờ thì khác, nàng đã biết rồi, lại không thể tiếp tục giả vờ hồ đồ tham lam sự ôn nhu của hắn nữa. Họ thật không thể.
Cho dù trước kia nàng có động tâm với hắn nhưng mà đã được nàng khoá chặt trong chiếc hòm tận đáy lòng rồi. Họ thật không thể được, bởi họ là huynh muội, bất kể có phải là huyết thống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tre-hoang-gia/3156841/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.