Tiêu Tử Y không hề chuẩn bị tâm lý nhìn thấy Tiêu Cảnh Dương, trong lòng bỗng trăm mối tơ vò, cũng không rõ là dùng thái độ gì để đối mặt với hắn nữa.
Tiêu Cảnh Dương nghe được tiếng chân bước thì nghiêng đầu, vừa nhìn thấy người đến là Tiêu Tử Y cũng hơi tách ra đứng lên không dựa vào thân cây, bỗng chốc đứng sững sờ tại chỗ, không biết nên nói cái gì.
Hai người đứng nhìn nhau, Tiêu Tử Y vừa tiếp xúc với tầm mắt Tiêu Cảnh Dương, lập tức mở bừng ra, suy nghĩ mông lung nếu giờ nàng mà quay đầu đi có phải quá thất lễ hay không. Song chỉ là lúc dời ánh mắt đi, Tiêu Tử Y để ý bầu rượu trong tay hắn, còn một số chai rỗng lăn lốc dưới chân.
“Huynh…Uống nhiều như vậy ư?” Nàng nhận ra loại bình rượu sứ trắng này, trong đó không phải là thứ rượu tầm thường mà là loại rượu “Bồng Lai Xuân” được Giang Nam tiến cống. Tuy độ rượu cũng không phải cao nhất, nhưng với Tiêu Cảnh Dương ít uống rượu thì loại rượu vậy cũng đủ cho hắn lắm rồi. Hơn nữa hắn vẫn chưa ăn gì, uống nhiều rượu vậy hại đến dạ dày.
“Trạm Nhi này, ta chỉ bảo nó lén trộm mấy bình rượu đến cho ta thôi” Tiêu Cảnh Dương day day huyệt giữa trán, cố sức chớp chớp mắt, làm cho tinh thần mình trở nên tỉnh táo hơn chút.
Tiêu Tử Y thấy thế lại càng không dám bỏ lại hắn, bất đắc dĩ thở dài, đi tới cầm bầu rượu trong tay hắn không cho uống nữa, “Uống nhiều rượu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tre-hoang-gia/3156816/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.