“Công chúa, tiểu thư Hạ Hầu tới rồi, có định mời nàng ấy đến phòng nguyệt trước không ạ?” Như Lan đang bận rộn túi bụi, đột nhiên nhìn thấy Tiêu Tử Y như là nhìn thấy vị cứu tinh vậy, hét to chạy tới.
Gánh nặng trong lòng Tiêu Tử Y được giải toả, cả người như được tiếp thêm sức lực, vội vàng cất tiếng nói với Tiêu Cảnh Dương đằng sau, “Hoàng huynh à, muội đi đón vị tiểu thư Hạ Hầu đã, huynh trước tiên cứ thoải mái đi đã nhé” Nói xong coi Tiêu Cảnh Dương như mãnh thú vậy, chạy vội đi.
Tiêu Cảnh Dương nhắm chặt hai mắt lại, biết mình đã bỏ lỡ thời cơ giữa mình và nàng. Hắn không biết hắn còn có thể kiên nhẫn được bao lâu nữa.
Tiêu Tử Y trước tiên khoát tay bảo Như Lan đi làm chuyện khác, còn mình thì chạy xuyên qua hành lang gấp khúc, cho tớikhi không còn nhìn thấy bóng Tiêu Cảnh Dương nữa thì mới dừng lại dựa lưng vào tường, thở từng ngụm phì phò.
Làm sao lại biến thành vậy cơ chứ? Bọn họ không phải là huynh muội hay sao? Cho dù….cho dù nàng mơ hồ cảm thấy Diệp Tri Thu và mẫu phi nàng có chút mờ ám, nhưng điều này cũng không có nghĩa họ không phải là huynh muội chứ! Hơn thế, nàng trên danh nghĩa là công chúa Trường Nhạc của triều Đại Chu, chỉ cần nàng còn làm công chúa một ngày, thì cũng vốn chẳng có kết quả gì.
Làm nàng giật mình chính là, Tiêu Cảnh Dương dĩ nhiên vẫn cứ luôn dùng ánh mắt này nhìn nàng. Trách không được ngay từ đầu nàng cũng phát hiện ra, nhưng cho tới tận hôm nay mới hiểu ra được là gì.
Tiêu Tử Y bị đả kích lớn vậy cứ dựa tường đứng ngơ ngác, không biết đã bao lâu mới nhớ tới còn nhiều chuyện hôm nay nàng cần phải làm. Ép mọi suy nghĩ hỗn loạn trong đầu vứt đi, Tiêu Tử Y mới chậm rãi đi từng bước tới phòng nguyệt.
Lần yến hội màu hè này tổ chức ở Cung Trường Nhạc vốn là vì chuẩn bị cho tiểu thư Hạ Hầu, vì thế Tiêu Tử Y phải ra đón tiếp nhiệt tình với nhà Hạ Hầu, mời tiểu Tư Hạ Hầu trước tiên vào đây. Đã từng nghe qua Nam Cung Sanh nói về vị tiểu thư này vốn cải nam trang thành tuỳ tùng trốn đi tòng quân, Tiêu Tử Y cũng rất muốn gặp vị tiểu thư này xem thế nào.
Đứng ở trước cửa phòng nguyệt, Tiêu Tử Y vỗ vỗ mặt mình vốn đã bị Tiêu Cảnh Dương làm cho mê man, hít sâu một hơi rồi đẩy cưả đi vào.
Phòng nguyệt vốn là gian phòng khách ở điện Vĩnh Xương được bố trí đẹp đẽ tỷ mỷ, đồ đạc trong được bài trí mang phong cách rất cổ xưa, nhưng mà không có chỗ nào hiện lên vẻ khí phái cổ điển huyền diệu. Ở gần cửa sổ là chiếc giường mềm. Tiêu Tử Y liếc mắt đã nhìn thấy một người con gái đang ngồi ăn mặc không kém gì một cô dâu, chẳng qua một chân nàng ta dẫm lên ghế, tư thế ngồi cực kỳ bất nhã. Còn cái vị tiểu thư Hạ Hầu Linh kia sau khi nghe thấy tiếng cửa đẩy ra, cũng quay đầu nhìn vẻ mặt hiện lên tia mất kiên nhẫn.
Tiêu Tử Y khi thấy mặt của vị Hạ Hầu trước mặt này thì bất đắc dĩ cười khổ một cái. Cái vị Hạ Hầu Linh này có phải cố tình bất hoà với người trong nhà mình không nhỉ? Bức tranh như vầy có thể dùng hai chữ “khủng bố” để tả mới xứng đáng ha! Lông mi rất thô, hai hàng lông mày to như chổi sể, ánh mắt thì có thể so với gấu trúc mới xứng. Hai gò má bôi đỏ trông giống như mông khỉ đít đỏ vậy, môi thì bôi hai màu đỏ chót trông thật thê thảm.
Nàng…này đi ra cánh cửa nhà Hạ Hầu thế nào nhỉ? Tiêu Tử Y liếc mắtt nhìn vài thị nữ đang đứng bên tay chân luống cuống, cảm thấy có nhiều khả năng là vị Hạ Hầu Linh tự mình vẽ lấy.
Cô gái này quả nhiên là vô địch, tự dưng có thể trưng ra gương mặt này mà làm như không có chuyện gì để cho người khác coi, nàngthật bội phục nàng ấy tới cực điểm. Tiêu Tử Y thở dài, phất tay về phía mấy..thị nữ bảo, “Các ngươi lui xuống trước đi,. Ta nói chuyện cùng tiểu thư Hạ Hầu chút”
Mấy …thị nữ kia đoán chừng sống chết không dám rời xa nửa bước với tiểu thư Hạ Hầu, cùng nhìn nhau song chẳng ai nhúc nhích.
Tiêu Tử Y cười khẽ bảo, “Các ngươi có thể coi chừng dùm cửa lớn, nhìn bộ mặt kiểu này của tiểu thư nhà các ngươi, còn có thể trốn ra ngoài được nữa hay sao?”
Mấy thị nữ thấy công chúa nói đến đây thì rục rịch, rồi cùng hành lễ với công chúa và ra ngoài. Nhìn cử chỉ hành động thì không thua gì cung nữ trong cung, xem ra nhà Hạ Hầu dạy dỗ cũng nghiêm lắm.
Nhưng mà sao lại dạy dỗ ra một cô gái kinh hãi thế tục vậy chứ? Tiêu Tử Y lại đánh giá Hạ Hầu Linh, lòng thầm cân nhắc xem đến tột cùng nên khuyên thế nào để nàng ấy rửa sạch mặt nàng ấy đi đây?
Tiêu Tử Y còn chưa kịp mở lời, Hạ Hầu Linh liền nhấc chân trên ghế xuống, từ từ đứng lên, thong thả đi đến trước người nàng miễn cưỡng nói, “Người chính là con gái của Trầm Vân sao?”
A, không ngờ dáng người Hạ Hầu Linh lại rất cao, nhìn có thể đoán ra nàng ấy cao trên dưới 1m75. Nhưng cho dù thế thì thân cao hay thấp có giả nam trang cũng không giống lắm. Song càng xem gần lại càng doạ người, Tiêu Tử Y nín thở, càng sợ đối phương rớt thẳng son phấn xuống, đơn giản cụp mắt xuống thản nhiên đáp, “Là ta đây”
Hạ Hầu Linh không khách sáo nhìn hai lượt trước và sau Tiêu Tử Y, nói có chút khinh miệt, “Cũng chẳng có gì đặc biệt ha”
Tiêu Tử Y cũng không thèm để ý, vị Hạ Hầu Linh này nói chuyện giọng điệu cũng thẳng thắn gớm, nhưng Tiêu Tử Y bất ngờ thấy đáy lòng nàng ấy rất đơn thuần.
“Tiểu thư Hạ Hầu, theo ta thấy thì cô nên đem rửa sạch mặt mũi đi, vật phẩm trang sức trên tóc bỏ xuống, quần áo cũng đổi cả đi”
Hạ Hầu Linh hừ mũi khinh thường, đơn giản hộc ra một chữ cự tuyệt : “Không”
“Ha ha, có thể đổi quần áo cho cô, như…quần áo nam chẳng hạn?”
Tiêu Tử Y nghịch ngợm cười, nhưng thật ra nàng lại rất muốn nhìn thấy hiện trường nữ giả nam trang thế nào. Trên thực tế nàng cũng từng giả nam đi trong buổi thuyết trình của Tiêu Sách, làm nàng thất vọng cực kỳ. Điều này làm cho nàng thấy hoài nghi cái kiểu giả nam này có tính thế nào, ánh mắt những kẻ đó đều mù cả rồi sao?
Hai mắt Hạ Hầu Linh sáng ngời, nhưng chần chờ bảo, “Người không phải để cho thị nữ của ta đi ra ngoài chấn giữ cửa sổ sao? Các nàng ấy không có khả năng thay một thân quần áo chết tiệt này cho ta được.”
Tiêu Tử Y hé miệng cười, “Ai bảo ở đây chỉ có một cửa thôi hả? Theo ta đi nào”
Phòng nguyệt thực tế là phòng xép, đi ra sau tấm bình phong một chút là gian chính. Hạ Hầu Linh đi theo sau Tiêu Tử Y ra gian giữa, thấy nàng gọi một thị nữ tiến vào lấy rất nhanh bộ quần áo nam màu xanh trên tay nàng ta.
Hạ Hầu Linh thấy Tiêu Tử Y không lừa mình, cười cảm kích, vội vàng vứt hết mọi trang sức và quần áo gông xiềng trên người thay đi. Chẳng bao lâu một nam tử tuấn tú đi ra từ sau tấm bình phong làm Tiêu Tử Y suýt nữa bị mê hoặc.
“ Quả nhiên….quả nhiên mặc nam trang vẫn hợp với cô hơn” Tiêu Tử Y thừa nhận mình là fan hâm mộ của hiệp hội tiêu chuẩn bên ngoài mất rồi, thốt lên lời cảm thán tận đáy lòng. Nhưng không quá một giây sau thì nàng sững sờ.
Chỉ thấy Hạ Hầu Linh hùng hổ bước thẳng lại, ôm lấy hai vai nàng giả dạng lưu manh trêu, “Tiểu mỹ nhân à, thu lại những lời nàng nói vừa nãy đi, nàng thật đúng là hợp tâm ý của ta quá”
Tiêu Tử Y trợn tròn mắt, đột nhiên có chút hối hận đã để cho Hạ Hầu Linh tháo hết trang sức mà mặc nam trang đi. Chẳng lẽ muốn nàng giới thiệu một tên lưu manh có vẻ ngoài đẹp trai này với mọi người và bảo đây là tiểu thư nhà Hạ Hầu hay sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]