“Dừng xe!” Tiêu Tử Y vội vàng kêu lên một tiếng.
“Công chúa, có chuyện gì vậy?” TRầm Ngọc Hàn bảo lái xe dừng ngựa sau đó xuống ngựa đến dò hỏi.
Tiêu Tử Y thoải mái vén rèm lên, trước khi hắn kịp cự tuyệt đã thản nhiên xuống xe ngựa, nói thong dong, “Bản công chúa muốn tới ăn một chút gì đó ở Lan Vị phường, có phải không tiểu Tầm?”
Diệp Tầm ngoan ngoãn gật đầu phối hợp, “Đúng vậy ha, ngày nào cũng có bữa ăn trưa ở nhà trẻ đó nha! Tiểu Tầm thấy đói bụng rồi đó”
“Danh tiếng Lan Vị phường đã lan xa, vừa rồi đúng lúc nhìn thấy, không ngờ lại đi ngang qua, làm phiền biểu ca đi tìm cho ta một phòng đi!” Tiêu Tử Y cười ngọt ngào, ôm Diệp Tầm xuống xe ngựa.
Trầm Ngọc Hàn thấy nàng vậy thì hết cách đành thở dài, nhưng cũng không hoài nghi gì. Dù gì hắn cũng cho thuộc hạ dùng danh nghĩa công chúa và danh nghĩa công tử nhà họ Thẩm để tới đặt chỗ ở Lan Vị phường, còn chính mình thì canh giữ bên cạnh xe ngựa.
Tiêu Tử Y nhìn Nam Cung Sanh và Diệp Tri Thu bên kia đường đang nói chuyện sắp xong, nàng lại không thoát khỏi sự theo dõi của TRầm Ngọc Hàn, lập tức chẳng thèm để ý gì cứ kéo Diệp Tầm vượt sang bên đường.
May là đường cái cổ đại cũng không giống tốc độ nhanh của ô tô ở hiện đại, ngựa chạy cũng không nhanh, nhưng kiểu đường vẫn rộng hơn so với hiện đại nên vẫn khá tốn thời gian. Đang lách qua mấy chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tre-hoang-gia/3156768/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.