“Độc Cô Huyền! Không được nhìn ngang liếc dọc vậy!”
“Diệp TẦm! Không được thảo luận vấn đề với Abe! Lầm bầm lầu bầu cũng không được!”
“Tô Linh lung hay là Tô Lâm lang, hai người các con cho nhau xem bài kiểm tra ta đã nhịn rồi, cũng đừng có dùng lời lẽ để trao đổi chứ, phải dùng mắt! Dùng mắt có biết không?”
“Đây là cuộc thi đó nha! Các con rốt cục có hiểu cuộc thi là cái gì không hả?”
Tiêu Tử Y hai tay che mặt không đành lòng nhìn Thái Khổng Minh trong lớp học nổi bão. Đúng là nhà trẻ bắt đầu vào đầu tháng chín, lúc nàng mang bài thi tới giao cho Thái Khổng Minh, người sau hai tay đồng ý muốn tới thử nghiệm xem sao.
Nhưng mà bài kiểm tra qua tay nàng đã cải biên đi rất nhiều, chủ yếu đem nhiều đáp án để thành chọn (Đề trắc nghiệm). Như vậy có thể lại càng khó khăn hơn nhưng lại rất thích hợp cho bọn trẻ lực chọn đáp án. Nam Cung Sanh ra đề cũng để ý tới từng trình độ học hành của các bạn nhỏ, mỗi người đều có bài kiểm tra khác nhau.
A, nói cách khác, cho dù Độc Cô Huyền có nhìn ngang nhìn ngửa thì cũng vô dụng thôi. Nhưng mà cậu bé đó hình như cũng không ý thức được điều đó.
Lúc đầu bọn trẻ cùng ngồi sát vào nhau trong một chiếc bàn, sau đó thì mỗi người lại tách ra thoạt nhìn trông có vẻ giống như là bầu không khí trong cuộc thi vậy. Chẳng qua là với một người mà nói hai từ cuộc thi này vẫn là danh từ tương đối xa lạ.
“Độc Cô Huyền! Con đang xúc xắc gì thế?” Thái Khổng Minh thật sự nhịn không nổi nữa, đi đến trước mặt Độc Cô Huyền gõ một cái lên bàn, miễn cưỡng hạ giọng hỏi.
Độc Cô Huyền giơ tay lên cao xuống thấp con xúc xắc, cười hì hì híp cả mắt lại bảo, “Con đang cho xúc xắc quyết định xem chọn đáp án gì, con sẽ không chọn cái khác, trong đó bốn phía là hai hai, còn mặt sau thì không có”
VẪn còn thành thật thừa nhận mình sẽ không làm nữa. Thái Khổng Minh thầm than trẻ con thật không thể dạy nổi, trên mặt lại càng nghiêm khắc hơn bảo, “Vậy tổng cộng có hai mươi câu, con còn định làm bao nhiêu lần nữa hả?”
Độc Cô Huyền cười híp cả mắt bảo, “Phu tử à, ngài cho con được kiểm tra lại một lần không được sao?”
“Phì” Đổi lấy sự tức giận của Thái Khổng Minh, rốt cục Tiêu Tử Y nhịn không được bật cười. Đúng là kẻ dở hơi quá! Đứa bé này bây giờ đã vậy, sau này thì biết làm sao đây?
“Tiếp tục làm bài!” Thái Khổng Minh nghiêm khuôn mặt tuấn tú lại nói dứt khoát, đến bên Tiêu Tử Y trầm giọng bảo, “Công chúa, bài kiểm tra của người đã viết xong chưa vậy?”
Tiêu Tử Y ho khẽ một tiếng, cúi đầu tiếp tục dùng bút lông đưa nét như gà bới. Thật là, vị Thái Tam Quốc này chẳng tha bất cứ cơ hội nào để chỉnh nàng nữa. Chỉ là cuộc thi của nhà trẻ thôi mà! Tại sao lại tính cả nàng vào đó chứ? Lại còn bắt nàng biết hẳn một đoạn chính tả “Kinh Thi” nữa chứ?
Chẳng biết viết một câu thì đã xong không đây? Toàn bộ bài đó nàng cũng chưa thuộc hết mà.
Tiêu Tử Y lại cố viết, rồi nhịn không được ngẩng đầu nhìn tình hình bọn trẻ. Chỉ nghe thấy thanh âm thì biết tên nhóc Độc Cô Huyền vẫn còn đang kiểm tra đáp án, TRạm Nhi, bé Vân Tuyển, Nam Cung Tiêu lại còn có cả Đàm Tinh Duyệt nữa đã sớm hoàn thành bài kiểm tra rồi, đã buông bút xuống đang kiểm tra lại bài. Diệp Tầm thì vẫn đang cầm bút cau mày do dự, chị em song sinh nhà họ Tô thì rõ là đang bắt đầu vẽ tranh trên giấy, rõ ràng là coi đề thi đối với các bé mà nói giống như trò chơi vậy.
Đề thi Tiêu Tử Y đã xem qua, không thể không bội phục Nam Cung Sanh tuy chưa từng tiếp xúc với bọn trẻ bao giờ nhưng mà chỉ dựa vào những lời kể lại của Nam Cugn Tiêu mà đã biết trình độ học tập của từng đứa để ra đề phù hợp, xem ra là đã tốn không ít tâm tư.
Chẳng qua vẫn đánh giá cao Độc Cô Huyền…….Tiêu Tử Y nhìn Độc Cô Huyền chơi xúc xắc say sưa mà mặt đen lại.
“Đã hết giờ rồi! Bài kiểm tra nộp từ dưới lên!” Thái Khổng Minh nhìn chiếc đồng hồ cát đặt trên bàn giáo viên thấy giọt cát cuối cùng rơi xuống vẻ mặt nghiêm túc nói.
Theo âm tiết nghiêm túc cuối cùng của Thái Khổng Minh phát ra, trong phòng vang lên tiếng hoan hô, xem ra cuộc thi đối với bọn trẻ vẫn còn rất xa lạ. Tiêu Tử Y cũng đem bài viết chính tả của mình lên nộp, nhìn Thái Khổng Minh đang ngồi chữa bài ở trước. Do Tiêu Tử Y buổi tối cứ sửa chữa đề thi của Nam Cung Sanh đưa cho nên cũng không được nghỉ ngơi tốt, lúc trời còn chưa tôi thì nàng tắm rửa xong đã buồn ngủ díu mắt, trong tai vẫn nghe tiếp bọn trẻ tranh cãi nhau ầm ĩ.
“Trạm Nhi, người làm bài thế nào?” Đây là tiếng của bé Vân Tuyển.
“Cũng không tệ lắm, còn ngươi thế nào?” Đúng vậy, nghe TRạm Nhi nói vẫn có phần nắm chắc lắm.
“Tuyệt vời. Ta thấy Nam Cung nó cũng cười vui lắm nha! Chắc chắn nó cũng không tồi. Tiểu Tinh Tinh dĩ nhiên cũng không thành vấn đề, ta để ý thấy hình như nó đã làm xong toàn bộ bài hết” Tiểu Tinh Tinh nói ở đây chính là Đàm Tinh Duyệt, nhưng mà mỗi lần Tiêu Tử Y nghe gọi thân mật vậy thì đều tự động đổi thành “Tiểu Tinh Tinh”…
“Làm sao đây? Ta cũng trả lời chưa đúng lắm” Giọng Diệp Tầm lo lắng truyền đến.
“Không sao, tiếp tục cố gắng lần sau đi! Nghe nói chỉ là thi thử thôi. Mỗi tháng một lần đó mà” Ừ, Trạm Nhi của nàng nói chuyện càng ngày càng giống cha bé lắm.
“Hả? Ôi, tháng nào cũng có sao?” Không cần nghĩ cũng biết giọng rên này là của Độc Cô Huyền.
“Độc Cô à, bài này ngươi làm thế nào rồi?” Bé Vân Tuyển vẫn đối xử rất bình đẳng, rất có phong cách tỷ tỷ, ai cũng đều quan tâm.
“Ai cơ? Aizzzz, những này đều là lừa trình độ trẻ con thôi!” Tiêu Tử Y nghe đến đó thì xẹp xuống, Độc Cô Huyền này hoá ra còn dám nói khoác ha.
“Ta vẫn còn là trẻ con mà! Vì thế ta mới bị lừa đó!” Độc Cô Huyền nói ra làm người ta cười ngất.
“….” Quả nhiên là Vua vạn năm tẻ ngắt, chẳng có ai nói tiếp theo lời cậu cả.
“Đúng rồi, đúng rồi, tiểu Tuyển Tuyển à, Đây là ta đó nha! Ha ha, lần này ngươi phải nhận lấy đó! Sau này đợi ngươi trưởng thành, phải gả cho ta đó nha!”
Tiêu Tử Y kinh ngạc mở to hai mắt ra, về chiếc răng nanh của Độc Cô Huyền làm tín vật đính ước, TRạm Nhi đã sớm cười nói qua với nàng rồi. Nhưng không ngờ Độc Cô Huyền thế nào mà nhanh như vậy đã rụng chiếc thứ hai rồi? Không phải là cậu giựt nó xuống đó chứ?
Chỉ thấy độc Cô Huyền cười híp mắt lấy chiếc răng từ trong ngực ra, làm như hiến vật quý vậy đến trước mặt bé Vân Tuyển.
Lí Vân Tuyển hoảng sợ, khẽ cười bảo, “Chẳng trách hôm nay nghe tiếng ngươi hở rất nhiều, hoá ra lại rụng một chiếc nữa rồi”
“Đúng vậy đúng vậy đó! Để sớm ước định với tiểu Tuyển Tuyển, lung lay mãi cũng sốt ruột rụng xuống” Độc Cô Huyền chờ mong thúc giục, “Nhận lấy đi, nhận lấy đi mà!”
Tiêu Trạm vội đến mức cắn chặt môi, lần trước bé có nói qua là đã thưởng lấy một chiếc răng rồi, lần này lại không thể lấy lý do đó được nữa, Bác à, phải làm sao bây giờ?
Tiêu Tử Y nhận được ánh mắt cầu cứu của Tiêu Trạm, đang định bất đắc dĩ đứng dậy tham gia vào, chợt nghe tiếng bé Vân Tuyển thánh thót mềm mại cự tuyệt, “Khó mà làm được đó”
“A a, vì sao thế?’ Độc Cô Huyền trợn tròn mắt ngơ ngác hỏi lại.
“Ở nhà chúng ta, chỉ có người nhà mình mới có thể thành thân đó nha! Ngươi xem xem, ba ba thì cưới mẹ, bà nội gả cho ông nội, chú thì thành thân với thím, đều vậy cả mà!” Bé Vân Tuyển nghiêm trang đáp.
Độc Cô Huyền nghĩ ngợi rồi như bừng tỉnh hiểu ra, “Chẳng trách như vậy, thực ra nhà chúng ta cũng như vậy đó nha!”
Tiêu Tử Y cười ngã chổng vó vào ghế, hết nói nổi rồi, nàng dám khẳng định bé Vân Tuyển đang lừa tên nhóc độc Cô, vì theo nàng biết, bé Vân Tuyển căn bản không có chú thìm, trách không được cô bé nói mặt không đổi sắc, đúng là có tiền đồ ghê!
NHưng mà đợi khi Tiêu Tử Y cười xong ngẩng đầu lên, thì thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Trạm tràn ngập ánh mắt mong chờ đứng bên nàng, “BÁc à, quả nhiên là bác hẳn phải đảm đương mẫu phi của con rồi!”
Ối…Xem ra bị lừa cũng không phải có mỗi mình Độc Cô Huyền ha….
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]