Chơi ở cung Kiến Chương tới tận xế chiều, Hoàng Thái Hậu vì cần nghỉ ngơi nên mới đi. Do trong cung Kiến Chương không có thói quen ăn trưa nên chỉ lấy điểm tâm lót dạ Tiêu Tử Y cũng thấy có chút đói.
Vội dẫn bọn trẻ trở lại cung Trường Nhạc thì cũng là lúc bọn trẻ thấy mệt, Tiêu Tử Y vội bố trí cho chúng đi nghỉ trưa trong phòng, cũng vừa đúng giờ nghỉ trưa của nhà trẻ.
Nhìn bọn trẻ con đều đồng loạt nằm xuống ngủ say, trong đầu Tiêu Tử Y mới nhớ lại vừa rồi Lí Vân Tuyển lúc trên đường đi biểu hiện có chút là lạ thế nào đó. Khi nào có cơ hội phải tìm hiểu một chút mới được.
“Công chúa, trưa nay thái tử điện hạ tới, đang đợi rất lâu trong thư phòng rồi ạ” Giọng Như Lan nhẹ nhàng bẩm báo bên cạnh.
“Hả? Đã tới trưa rồi sao?” Tiêu Tử Y vội chạy nhanh về phía điện Vĩnh Ninh, tính theo thời gian thì cũng đã qua một giờ rồi, không biết có chuyện gì cứ phải gặp nàng nhỉ?
“Được rồi, giúp ta mang tờ giấy này giao cho nhị ca của Tiêu Nhi đi” Tiêu Tử Y đột nhiên nghĩ đến một trò hay, xoay người vào trong phòng học lấy than củi viết mấy câu trên giấy, viết xong thì giao cho Như Lan rồi vội vã chạy tới thư phòng.
Đợi lúc nàng thở hổn hển đẩy cửa thư phòng ra, Tiêu Tử Y liếc mắt đã nhìn thấy Tiêu Cảnh Dương ngồi sau chiếc bàn đang chăm chú viết lưu loát gì đó trên giấy.
“Muội đã về rồi à? Chạy vội như vậy làm gì hả?’ Tiêu Cảnh Dương thấy nàng vậy thì đành cười trừ, tiện tay thả bút lông xuống.
“Chẳng phải là sợ huynh đợi lâu đó đấy thôi! Huynh vốn là người rất bận mà!” Nghĩ tới người đàn ông này được nàng khuyên bảo tưởng đã lừa được thành ngọn núi vững chãi dựa vào, ai ngờ chỉ được vài ngày thì đã chẳng thấy bóng người mất rồi, dĩ nhiên là Tiêu Tử Y bĩu môi lên làm nũng rồi.
“Ha ha, đây không phải là cam tâm tình nguyện đợi công chúa của ta về đó sao?’ Tiêu Cảnh Dương đứng lên, đi tới sủng nịch xoa xoa đầu Tiêu Tử Y.
Tiêu Tử Y cảm thấy thật ấm áp. Mỗi một cô gái nhỏ ai cũng đều thích cảm giác có người yêu thương nâng niu trên tay. Bởi trước đây nàng cũng chẳng có nhiều ký ức gì để nhớ lại được, vì thế hiện giờ lại càng thêm quý trọng loại tình cảm này.
“Vậy vừa rồi huynh đang viết gì thế?” Tiêu Tử Y tò mò thăm dò nhìn lên bàn, chỉ thấy trên đó có một tờ giấy trắng hiện một đống chữ ngay ngắn.
“À, là sách luận của phu tử Quốc Tử giám để lại đó” Tiêu Cảnh Dương khẽ mỉm cười bảo.
Tiêu Tử Y chẳng có chút hứng nào chỉ ồ một lên câu, luận văn trong năm ư? Cái này thì nàng thấy nhức đầu rồi, có hỏi cũng chẳng đáng.
“À hoàng huynh à. Đúng lúc huynh đến, có hai vấn đề muốn hỏi huynh nè. Một là hai chị em nhà họ Tô ở lại nhà trẻ có được không? Hai là Nhan Hàn Nguyệt rốt cục là ai vậy?”
Tiêu Tử Y kéo tay Tiêu Cảnh Dương đến bên chiếc sập mềm ngồi xuống, vừa đi vừa hỏi. Tuy nàng rất tin tưởng khí khái của Nhan Hàn Nguyệt, cũng tán gẫu với nàng ta chút rồi, có cảm giác người này cũng không tệ lắm. Trong cung không phải mọi chuyện đều được phép biết cả, nàng nhất định phải hỏi cho rõ mới được.
“Nhan Hàn Nguyệt thì muội có thể yên tâm. Nàng ấy tuy là con gái của tội thần thật, nhưng mà do Cố Thần Y đã cử nàng ấy đến đây, có thể yên tâm được. Còn về chị em nhà họ Tô hả? Ha ha, hai đứa bé mới có ba tuổi thì sao nào?” Tiêu Cảnh Dương không để ý lắm hỏi lại.
“Nhưng mà còn có một thị nữ đi cùng các bé đó không phải hay sao?’ Tiêu Tử Y vừa nghĩ đến một nhân vật không rõ lai lịch ở trên địa bàn của mình thì đã cảm thấy rất buồn bực rồi.
“Hết cách thôi Tử Y à. Có đôi khi có một số ít người muốn nhìn xem muội đang làm cái gì, nghe muội nói cái gì, muốn phòng cũng chịu thôi. Lần này đến thẳng vậy nếu muội mà cự tuyệt đối phương thì có lẽ lần sau có người trà trộn vào thì muội chắc chắn chẳng biết là ai nữa đâu” Khoé miệng Tiêu Cảnh Dương khẽ giật giật, lộ ra nụ cười trào phúng.
“……Nói cũng đúng à nha, nhưng mà vì sao muội lại thấy buồn bực như vậy chứ?. ” Những này thì chúng ta biết rõ, đó chính là tâm lý bài xích. Tiêu Tử Y đã biết những người này hiện nay ở trong cung Trường Nhạc, không chừng cũng không thiếu cơ sở ngầm do các thế lực phái tới nữa cũng nên.
“Thói quen thì tốt rồi, có đôi khi cũng không phải là chuyện gì xấu cả” Tiêu Cảnh Dương than thầm, cô bé muội muội này của hắn vẫn còn ngây thơ lắm. Lớn lên thì phải trả giá thật nhiều, hắn chỉ hy vọng nàng mãi mãi có một cuộc sống đơn giản dưới cánh chim của mình, chỉ nguyện vọng nhỏ vậy thôi.
Nhược Trúc đi tới gõ cửa, mang nước trà và ít điểm tâm cho hai người dùng. Buổi trưa Tiêu Tử Y cũng chưa ăn cơm nên đã sớm đói bụng thấy vậy thì chẳng khách sáo bắt đầu ăn.
Tiêu Cảnh Dương mỉm cười nhìn tướng ăn của nàng, cũng đành cùng ăn một ít với nàng.
“Hoàng huynh à, gần đây huynh nếu không bận lắm thì tốt hơn là ở bên Trạm Nhi đi” Tiêu Tử Y giống như hạ quyết tâm, mím môi hỏi dò.
Vẻ cẩn thận trên mặt kia làm Tiêu Cảnh Dương nhìn mà lắc đầu, kìm không nổi gõ gõ nhẹ vào trán nàng, vui vẻ bảo, “Dĩ nhiên là được rồi. Nếu không phải rỗi thì ta đợi muội ở đây mất nửa ngày như vậy làm gì chứ?’
Tiêu Tử Y vuốt nhẹ trán, tươi cười rạng rỡ. Xem ra vấn đề của Diệp Tầm đã được giải quyết khá ổn rồi, chắc kết quả cũng không tệ ha. Nhưng mà nàng cũng muốn hỏi rốt cuộc ai là kẻ phản quốc chứ! Nhưng giống như hiện giờ có vẻ nói đến đề tài này không hợp lắm.
“Đúng rồi, sức khoẻ Hoàng bà nội thế nào rồi? Ta nghe nói bà có chút khó ở đang định đi thăm bà chút, thế mà người bên đó nói tới là không sao cả bảo không cần đi” Tiêu Cảnh Dương đột nhiên nhớ tới chuyện này vội vàng hỏi.
Tiêu Tử Y vừa thổi nước trà nóng vừa cười bảo, “Hay là cứ đi đi, tuy miệng nói không sao là sợ làm mất thời gian của huynh thôi, nhưng giờ huynh cũng ngẫu nhiên đến nên đi một lần, cùng chơi cờ nhảy với bà thì bà cũng rất vui đó”
“Được, đợi lát nữa bà nghỉ trưa xong rồi hẵng đi vậy. À , nói đến cờ nhảy, Đàm Nguyệt Li cũng mang một bộ đến cung Minh Quang, quả nhiên là một trò hay. Giỏi cho Tiêu Tử Y muội nghĩ ra được đó” Tiêu Cảnh Dương bội phục nói khích lệ.
“Ha ha, trước kia đã từng nhìn thấy người ta chơi một lần vì vậy mới nhớ kỹ mà thôi”
Tiêu Tử Y cười híp cả mắt lại bảo. Xem ra thì trò chơi này cũng được lan rộng ha! Đợi khi nào nàng rảnh rỗi chút nhân rộng ra chút, những ngày ở trong cung cũng coi như là nhàm chán tới cực điểm, phi tử trong hậu cung chỉ sợ thấy nhàm chán thôi.
“Đúng rồi, hôm nay huynh đến có chuyện đặc biệt sao?” Tiêu Tử Y ăn qua điểm tâm, nhấp ngụm trà nóng. Nàng có cảm giác thấy Tiêu Cảnh Dương như có chuyện gì muốn nói lại thôi, hơn nữa hắn còn đợi nàng lâu như vậy nhất định là có chuyện rồi.
Tiêu Cảnh Dương nghe giọng trong trẻo vậy thì tròng mắt loé lên tia lạnh lẽo. Hắn quả thật có chuyện, nhưng lại không biết cất lời thế nào khi Đàm Nguyệt Li mang một bộ cờ nhảy đến cho hắn, tiện nói cho hắn biết e rằng Tiêu Tử Y có người trong lòng.
Đàm Nguyệt Li là người từ trước đến nay rất chuẩn, chắc hẳn lần này cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà không cần nghĩ gì nhiều, người trong lòng Tiêu Tử Y này chắc chắn sẽ không phải là Tiêu Cảnh Dương hắn rồi.
Hắn đang đợi nàng lớn lên, cố sức bảo vệ nàng, sau đó tìm cơ hội để hoàn thành tâm nguyện trong lòng. Thậm chí hắn cũng đã lên kế hoạch sẵn, nhưng mà không thể phòng chuyện nàng có ngừơi trong lòng được.
“Tử Y, muội cảm thấy Nam Cung Sanh là người thế nào?” Tiêu Cảnh Dương trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi hỏi từng từ một, vừa hỏi vừa liếc mắt nhìn biểu hiện trên mặt Tiêu Tử Y.
Tiêu Tử Y sững sờ, theo phản xạ cụp mắt xuống tránh mắt hắn. Sao lại hỏi về Nam Cung Sanh chứ? Chả lẽ hoàng huynh đã biết chuyện nàng và Nam Cung Sanh gặp mặt hay sao?
Lòng Tiêu Cảnh Dương trầm xuống. Vấn đề này trước đây không lâu hắn cũng đã từng hỏi rồi, chỉ là lần phản ứng thứ hai này của nàng khác hoàn toàn.
Đáp án đã rõ ràng, nhưng Tiêu Cảnh Dương lại nghĩ muốn bịt tai lại không thèm nghe…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]