“Thí nghiệm à?’ Trong phòng học đang yên lặng bỗng chốc ồn ào hẳn lên.
Nam Cung Tiêu là người đầu tiên kêu rên trước, trước cậu cũng đã biết qua thí nghiệm của nhị ca cậu rồi, đối hai người này mẫn cảm vô cùng. Mà những người khác chưa nghe qua được nhiều như Nam Cung Tiêu lại khủng hoảng một trận. Chỉ có hai chị em song sinh nhà họ Tô thì không hiểu nhìn nhau, trên hai khuôn mặt nhỏ nhắn mơ màng một trận.
Còn Tiêu Tử Y thì lâm vào trầm tư, nàng hình như cũng quên mất nhà trẻ vốn là nơi thưởng phạt thi thố. Nhớ năm đó nàng vì bông hoa đỏ trên tường mà cố sức muốn đạt được. Còn về cuộc thi nha, có phải sớm quá chăng?
Nàng vừa định lên tiếng thương lượng một chút với Đàm Nguyệt Li thì lại nghe thấy hắn cười khẽ giải thích, “Là một thí nghiệm rất đơn giản thôi, mọi người đừng quá lo lắng. Mọi người vẽ trên giấy của mình một căn phòng và một cái cây đi, muốn vẽ bức tranh thế nào thì tự mình quyết định. Đúng thật là đơn giản đó chứ?”
Các bạn nhỏ tất cả đều thở nhẹ nhõm, hoá ra vẫn là vẽ tranh thôi! Một đám cúi đầu bắt đầu vẽ ngệch ngoạc trên giấy. Nhưng lúc vừa nghe tới đề mục này của Đàm Nguyệt Li Tiêu Tử Y thấy sảng khoái vô cùng.
Cái này không phải nàng thấy rất quen sao? Đây rõ ràng là kiểu thí nghiệm thực hành tâm lý ở hiện đại mà. Nhưng vấn đề này sao cả Đàm Nguyệt Li lại biết chứ?
Đàm Nguyệt Li âm thầm thở dài một hơi, đi đến nhóm bọn trẻ vừa đi vừa nhìn chúng vẽ tranh, khoé mắt liếc thấy Tiêu Tử Y cau mày tự hỏi thì không khỏi tò mò đề nghị, “Hay là người cũng vẽ một bức tranh xem sao?”
“Không cần, ta không muốn bị người ta nhìn thấu nội tâm mình đâu!” Tiêu Tử Y liếc trắng mắt, nhỏ giọng cự tuyệt. Trước kia nàng thích nhất là lấy trò thí nghiệm tâm lý ra đùa, nhưng mà nàng lại có cảm giác loại kiểm tra này thật đáng sợ, sẽ làm cho người khác ít nhiều nhìn thấu nội tâm của nàng. Vì vậy mỗi lần đều lén chơi, hoặc là tự mình trắc nghiệm xong mình rồi thì lập tức cho các bạn thí nghiệm.
Lúc này đến lượt Đàm Nguyệt Li giật cả mình, hắn cúi người nói nhỏ, “Gì? Người cũng biết bí mật vấn đề này sao? Chả lẽ thời điểm người gặp Công tử Sanh cũng bị hắn trắc nghiệm qua sao?’
“Công tử Sanh ư? Ngươi nói đề kiểm tra này là do Nam Cung Sanh ra à?” Tiêu Tử Y ngẩn ra, tim nhịn không được đập bình bịch, hỏi vội.
Đàm Nguyệt Li nhớ tới chuyện này thì gần như nghiến răng trèo trẹo, cũng chẳng còn bộ dạng thong dong tao nhã như lúc bình thường nữa, từng từ từng chữ cứ từ trong kẽ răng tuôn ra, “Đại khái là lúc chúng ta mới mười lăm tuổi năm ấy, hắn cho chúng ta làm thí nghiệm. Ta bỏ thật nhiều tâm huyết mới vận dụng đi phân tích đáp án cho mọi người. Đề này còn bị cha ta nói là một đề tuyệt thế, thật sự là…” Ghen tị chết với hắn ghê! Đàm Nguyệt Li càng nói giọng càng nhỏ dần, rồi những phần sau thì ngậm miệng lại. Hắn kịp phản ứng hắn vừa nhắc tới Nam Cung Sanh lại thất thố rồi, vội vàng đứng thẳng người lên coi như không có chuyện gì, quay đầu đi xem các bạn nhỏ vẽ tranh.
Chẳng còn cách nào. Giống như hắn từ lúc nhỏ học tập chưa bao giờ coi trọng cả, mà là phải làm bằng mọi cách nhìn thấu tâm một người. Mà Nam Cung Sanh thì cố tình ra một đề đơn giản vậy nhưng lại có thể nhìn trộm được lòng người, hơn nữa cũng không phải là cố ý nghiên cứu ra được. Điều này làm sao hắn không thể không ganh tị chứ?
Tiêu Tử Y ngơ ngác tự hỏi thầm những lời Đàm Nguyệt Li nói. Tuy nàng còn mơ hồ khi chưa chắc chắn khẳng định hoàng hậu Độc Cô là nữ xuyên qua, nhưng mà cũng không xác định nổi Nam Cung Sanh cũng xuyên qua. Bởi vì có nhiều chỗ hắn làm được để cho nàng nghi hoặc. Vậy mà hiện tại đề này rõ ràng là xuất phát từ Nam Cung Sanh, trước kia cũng chưa thấy ai nói qua cả.
Chả lẽ …hắn cũng là người xuyên việt sao?
Trực giác của Tiêu Tử Y phủ nhận suy đoán này, một kẻ xuyên việt thì làm sao mà cam tâm làm trạch nam ở cổ đại chứ? Chuyện này nghĩ thế nào cũng thấy lạ. Nhưng mà cũng có thể nàng mặc dù đã thấy nhiều nhưng biết đâu có người cam tâm thì sao?
Không được, lần sau nếu lúc nàng nhìn thấy Nam Cung Sanh nhất định phải hỏi hắn xem rốt cục hắn có biết thế kỷ hai mươi mốt không, hỏi chút xem hắn có phải là người xuyên qua không?
Tiêu Tử Y đang miên man suy nghĩ thì bên kia các bạn nhỏ đã vẽ xong tranh. Đàm Nguyệt Li đứng một bên phân tích, “Trước hết xem bức tranh của Hoàng tôn điện hạ đã, trên bức tranh căn phòng này có một cánh cửa rất to, thuyết minh tính cách của người rất thẳng thắn và nhiệt tình, bên cạnh phòng còn vẽ vài cái cây, thuyết minh người rất để ý tới cái nhìn của người khác”
Tiêu Trạm mở to mắt hiểu mơ hồ, còn một bên Nam Cung Tiêu lập tức mang tranh đi lên, sốt ruột hỏi, “Nguyệt Li ca ca, mau nhìn xem của đệ nào”
“Cái này, cậu bé Tiêu bức tranh thực sự chiếm trọn cả trang giấy, thuyết minh cậu chỉ quan tâm chính bản thân mình. Đệ xem xem, cả cây cũng chẳng còn chỗ vẽ nữa. Bức tranh của Tiểu độc cô đệ vừa vặn lại tương phản nha. Có một gốc cây có cành rất to, chứng tỏ đệ rất là tự tin. Ta xem của bé Tuyển Tuyển nào, à, lá cây đều vẽ rất tinh tế, biểu lộ muội rất hài lòng với cuộc sống bây giờ của mình. Còn tranh Diệp Tầm thì vẽ phòng rất nhỏ, chứng tỏ đệ rất biết kiềm chế và khiêm tốn. Hơn nữa phòng ngay cả cửa cũng không có. Vậy đệ bây giờ vẫn chưa chịu mở lòng mình cho người khác đúng không?’ Đàm Nguyệt Li đem phân tích một đám xong, bọn trẻ lập tức đã bị hắn cuốn hút. Tiêu Tử Y đứng một bên nghe nhưng lại không thể nói thật đây là cách thức nhanh nhất để hiểu rõ một đám trẻ, trong khi nàng mất rất nhiều thời gian mới thăm dò ra tính tình của bọn trẻ, tên Thấy tướng này ngay lập tức cái gì cũng định liệu trước cả.
Lí Vân Tuyển thấy bức tranh các bé đều nói xong cả, nhấc tay chỉ nói thánh thót, ‘Nguyệt Li ca ca, huynh mau tới xem bức tranh của Linh Lung và Lâm Lang đi, thế mà các bé ấy còn chưa vẽ xong tranh kìa”
Đàm Nguyệt Li cười đi tới, ngay lúc đó hai chị em song sinh cùng vẽ một bức tranh với nhau, tò mò hỏi, ‘Sao hai người lại cùng vẽ một bức tranh thế hả?’
Chẳng biết là Tô Linh Lung hay là Tô Lâm Lang ngẩng đầu lên nói mềm nhẹ, “Hai bức tranh dù sao hai chúng ta cũng đều vẽ giống y như đúc thôi”
Một đứa khác lại nói tiếp, “Nên vì để tiết kiệm thời gian, chỉ có một người vẽ phòng còn một người vẽ cây thôi”
Tiêu Tử Y đứng bên nhìn tò mò đi tới kinh ngạc kêu lên, Ôi? Các muội vẽ đẹp quá nha! Trong phòng vừa có rèm cửa sổ, bồn hoa, trên cây còn kết quả nữa, nhìn đẹp mắt lắm. Đàm công tử à, bức tranh này giải thích thế nào đây?”
Nhìn bộ dạng lúng túng của hắn kìa, còn tưởng cũng biết giải thích kiểu yêu thương này chứ? Bởi vậy mới nói thí nghiệm tâm lý cũng không thể dùng cả. Hai nhóc mới ba tuổi đầu thì có biết tình cảm là gì đâu.
Đàm nguyệt Li ho khẽ một tiếng, giải thích qua loa đại khái, “Điều này nói rõ sau này Linh Lung và Lâm Lang sẽ trở nên rất được nha!”
Tiêu Tử Y nhìn Đàm Nguyệt Li kinh ngạc vô cùng, cố sức lôi hắn qua một bên hỏi nhỏ, “Nè, có phải hai đứa bé kia cùng có liên quan tới tình cảm yêu thương hay không ha?’
“Đúng vậy, trong phòng có đồ trang sức nói rõ khát vọng được gặp gỡ kết bạn, trên cây có quả táo hoặc là hoa quả thuyết minh đã có người trong lòng.” Đàm Nguyệt Li dùng ánh mắt khác thường nhìn Tiêu Tử Y, giải thích xong một lúc lâu mới hỏi thử, “Công chúa Điện hạ, sao người biết đáp án này vậy? Có phải người lúc ấy cũng vẽ như vậy không? Người thích là ai vậy?”
“…” Tiêu Tử Y lúc này mới nhớ tới, Đàm Nguyệt Li còn tưởng là nàng theo Nam Cung Sanh biết kiểu kiểm tra này nữa chứ
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]