Tuy Tiêu Tử Y sớm đã có chuẩn bị tâm lý nhưng lúc nghe được câu này thì vẫn chấn động vô cùng. Hơn nữa nhìn thần sắc ngưng trọng của Tiêu Cảnh Dương, khẳng định hắn đã biết la ai rồi.
Đang lúc Tiêu Tử Y cũng định hỏi thì bỗng một giọng khàn khàn đột ngột vang lên, “Ôi? Cả ngũ hoàng huynh và hoàng tỷ cũng ở đây ư?”
Không cần nhìn gì cũng biết kẻ không cần thông báo trước trong cung mà cứ vọt thẳng, hơn nữa đang thời kỳ vỡ giọng chỉ có một người. Tiêu Tử Y than thầm, chỉ sợ hôm nay không nên hỏi cái gì rồi.
Tiêu Sách vừa vào cửa thì nhíu mày, cảnh làm hắn cảm thấy chói mắt là tay của Tiêu Cảnh Dương và Tiêu Tử Y nắm nhau. Mới vừa rồi có chuyện gì xảy ra sao? Sao thái độ hai người họ lại có vẻ tự nhiên quá vậy, nhưng mà hắn xem ra thì thấy có chút không thích hợp.
“Cũng chẳng có chuyện gì, ta tới báo cáo tình hình học tập của Trạm Nhi gần đây cho hoàng huynh thôi. Các huynh có chuyện thì cứ nói đi, muội đi về trước đây’ Tiêu Tử Y cười khẽ, rút tay ra khỏi tay Tiêu Cảnh Dương.
Tiêu Sách cười híp mắt lại nói, “Đúng lúc hoàng tỷ ở đây, không biết nhà trẻ của tỷ có còn nhận đệ tử nữa không đây/’
Tiêu Tử Y sửng sốt, nghĩ đến Độc Cô Huyền ngày hôm nay có nói qua sẽ tìm thêm vài nhóc tới chơi nữa, thì cười một tiếng bảo, “Có thể nhận, đến lúc đó cứ magn tới cho ta xem xem, chắc không thành vấn đề. Nhưng mà tuổi thì cũng chỉ từ ba tới trên dưới sáu tuổi thôi đó nhé, đừng có nhỏ quá mà cũng đừng có lớn quá nha!”
Tiêu SÁch cười hì hì bảo, “Biết rồi, cho dù ta có muốn đi học chỗ hoàng tỷ thì hoàng tỷ cũng không có nhận ta mà!”
Tiêu Tử Y liếc xéo nhìn, lướt qua trên người Tiêu Húc đang lười biếng duỗi lưng mệt mỏi, chẳng chút để ý hừ một tiếng, “Các huynh cứ tán gẫu đi, ta đưa Tử Y ra ngoài” Nói xong cũng chẳng thèm quan tâm Tiêu Cảnh Dương trả lời dẫn đầu bước ra cửa.
Tiêu Tử Y tiếp tục bất đắc dĩ liêc mắt, đây là kiểu tiễn nàng ra ngoài hay là tự mình đi ra đây ha?
Hai người một trước một sau đi ra trước điện cung Minh Quang, nhìn cảnh mây đen kéo đầy trên trời, Tiêu Húc lãnh đạm bảo, “Mau nhanh về cung đi, lát nữa sẽ có trận mưa to đó”
Tiêu Tử Y sửa lại mái tóc bị gió thổi loạn lên cảm giác không khí bên ngoài rõ ràng đã chuyển sang lạnh lẽo, biết một lát nữa thì sẽ có trận mưa to dội xuống nhưng mà nàng cảm thấy Tiêu Húc còn có những lời muốn nói.
Tiêu Húc dừng lại một lúc là như không có chuyện gì trầm giọng nói, “Chốn hoàng gia như gốc thiên hạ vậy, cũng giống như một cái cây to che trời, đủ mạnh để ảnh hưởng tới việc thân cành đều bị gẫy. Hoặc là phụ thuộc vào việc dây leo của nó, dù không ảnh hưởng tới sự sinh trưởng của cây nhưng mà tất yếu cũng có sức kéo xuống” Đây là thời điểm mẫu thân hắn qua đời đã dặn dò, cũnglà vấn đề mà hắn vô cùng để ý, vì thế hắn vẫn dấu kín tài hoa của mình cho tới tận bây giờ.
Nhưng ngoài dự đoán của hắn, Tiêu Tử Y nghe vậy thì lại bật cười khì khì một tiếng, không dám gật bừa bảo, “Ta nghĩ cũng nghĩ không nổi, một gốc đại thụ trụi lủi thì có gì mà đẹp mắt chứ, nói không chừng gió thổi qua là gục, hơn nữa chém trụi cành lá có lẽ sẽ động tới xương cốt, hoặc là để lại những vết sẹo to. VẬy thì vẫn là những vết thương không biến mất nổi. Ai cũng đều khống chế không tốt, vậy thì cứ để cho cành có cơ hội khác trở nên mạnh mẽ không phải là được sao?” Nàng biết sự tồn tại của Tiêu Húc sẽ uy hiếp tới ngôi vị thái tử của Tiêu Cảnh Dương, nhưng mà qua chính lời hắn nói tới dây leo kia là ai thì nàng bỗng chốc cũng nghĩ không ra.
Tiêu Húc lâm vào kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn cô gái đứng bên cạnh mình. Nàng đón gió mà đứng, quần áo vốn rộn thùng thình bị gió thổi dán chặt vào người, hiện giờ người nàng hiện lên những đường cong tuyệt đẹp, còn nụ cười trên mặt kia lại càng tự tin, càng làm cho người ta cảm thấy nàng không giống người thường chút nào.
Chắc chắn người này không phải là Tiêu Tử Y rồi. Nỗi hoài nghi tận đáy lòng Tiêu Húc dâng lên, hạ quyết tâm nhất định phải tra ra manh mối mới được.
Tiêu Tử Y cảm nhận được ánh mắt Tiêu Húc sau khi từ biết thì khẽ cười nóil “Ngũ hoàng huynh à, huynh có vẻ có địch ý đối với muội đó’
Tiêu Húc nghe vậy thì khẽ cười tự giễu nói, “Có sao? Hoá ra biểu hiện của ta rất rõ sao/’
Tiêu Tử Y thờ ơ lạnh nhạt nhìn khuôn mặt màu cà phê đầy vẻ khinh thường kia thản nhiên nói, “Ngũ hoàng huynh, có chuyện cứ nói thẳng muội không thích úp mở”
Tiêu Húc mở mắt tỉnh táom duỗi lưng một cái nói, “Ta xem ra muội nên hồi cung trước đi, nếu không đêm nay cũng đừng về được” Dứt lời cũng không thèm để ý tới Tiêu Tử Y có phản ứng gì, cứ thế xoay người đi vào cung Minh Quang. R
Thật là cứ coi như mình là người quân tử vậy, Tiêu Tử Y lắc lắc đầu, quả thật gió cũng chà xát mạnh lên, vội vàng đi tới chỗ Nhược Trúc chờ bên ngoài, rồi hướng cung Trường Nhạc tới.
Đúng lúc các nàng vừa đến điện Vĩnh Ninh thì mưa to như hạt đỗ trút xuống ầm ầm. Tiêu Tử Y sợ hãi nhìn màn mưa bên ngoài thầm nghĩ, nếu mà chậm chút thì đã bị ướt sũng mất rồi, Tiêu Húc đó tính thời gian đúng là chuẩn thật.
Nhược Trúc đứng bên thở dài, ‘Không biết chỗ khác có mưa to như thế không, hy vọng qua được đại hạn ha”
Tiêu Tử Y mới kịp phản ứng, hình như đúng là sau khi bước vào xuân thì ngoài hai trận mưa nhỏ ra cũng chưa bao giờ mưa trận lớn nào vậy, quả thực hy vọng có thể cáo biệt mùa xuân hạn hán hoàn toàn.
“Công chúa à, vừa rồi nô tì đã hỏi qua, tiểu thiếu gia Độc Cô cà tiểu côgn tử Nam Cung hai người vẫn còn chưa về đó. Xem ra trận mưa này sẽ mưa rất lâu, hay là cứ để bọn trẻ ở lại trong cung đi” Nhược Trúc đề nghị.
“Cũng được, nhưng mà cũng nên để thị vệ đi thông báo một chút đi” Tiêu Tử Y gật gật đầu, nàng cũng sợ bọn trẻ đi trong mưa sẽ bị cảm lạnh thì hỏng mất.
Trời cũng nhanh tối sầm lại, tuy Tiêu Tử Y vất vả một ngày trời, cũng chưa tìm ra cách gì để xử lý vấn đề khúc mắc của Diệp TẦm, nhưng cũng coi như biết khá nhiều chuyện. Nếu năm đó chuyện Diệp Tri Thu lạì phức tạp vậy, đến cả Tiêu CẢnh Dương cũng đành bó tay, hiện giờ cũng đã hết đường xoay sở, như vậy nàng lại càng không tin có thể hoá giải nổi. Nhưng nàng lại tin có một ngày sẽ có kết quả, vì vậy hiện giờ khả năng có thể là chính là làm cho Diệp Tầm có một cuộc sống thật vui vẻ.
Vì bọn trẻ mà tạo ra một cảnh thế ngoại đào nguyên, đây là chuyện nàng cố sức phải làm.
Trận mưa này cũng vẫn trút xuống mất ba bốn ngày, lúc mặt trời ló ra thì bầu trời như được rửa qua một trận trở nên xanh thắm làm cho con người ta nhìn sẽ cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Tiêu Tử Y đẩy cửa sổ phòng học ra, hít một hơi thật sâu không khí trong lành, cảm giác tâm tình tối tăm cũng trở nên bay biến, chẳng qua là trong phòng học vang lên tiếng bọn trẻ cãi nhau là cho nàng không khỏi cau mày lại.
Mấy ngày nay vì trời nưa to nên dường như chẳng có ai tới giúp dạy bọn trẻ học, ngoài Thái phu tử và Lí Vân Thanh ra, còn những người khác thì chẳng thấy bóng dáng đâu. Tên đưa tin là Đàm Nguyệt Li lại càng có thêm cớ không đến, chỉ còn mình nàng ứng phó với năm nhóc dư thừa tinh lực, nàng có chút ăn không tiêu.
Nhưng mà nhìn bọn trẻ hiện giờ vui vẻ hoà thuận chơi đùa cùng với nhau trò quân cờ nàng đã thay đổi loại cờ “Đại phú ông”, Tiêu Tử Y có chút bất thần.
Rốt cục thì có còn nhận thêm người nữa không đây? Nàng cảm thấy hiện giờ cảm giác vô cùng tốt, bọn trẻ năm n gười ngồi vây quanh một chiếc bàn tròn, giống như anh chị em thân thiết vậy, mặc dù thỉnh thoảng có chút khắc khẩu nhưng tóm lại là có đủ cách để hoá giải hết.
Nàng có thể yên tâm cho tình trạng hiện giờ này rồi không đây?
Tiêu Tử Y dựa vào tường nghĩ ngợi, nghe có tiếng bước chân vang lên bên ngoài hành lang, đột nhiên chuyển ánh mắt tới cửa phòng học rồi bỗng ngẩn ngơ cả người.
Bởi vì có hai khuôn mặt đáng yêu giống nhau như đúc mở đôi mắt to tròn, vẻ mặt hâm mộ nhìn lén vào trong phòng học.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]