“Được rồi, ngươi đi đi” Sắc mặt Tiêu Cảnh Dương không đổi phất tay bảo thuộc hạ lui ra, gương mặt lạnh lùng ngồi trong thư phòng.
“Sao vậy? Sao sắc mặt lại kém thế?” Trong góc thư phòng truyền tới một giọng trêu tức, trầm thấp.
Tiêu Cảnh Dương liếc mắt nhìn Tiêu Húc chẳng ra dáng gì ngồi phịch trên chiếc giường mềm, thoáng cau mày nói, “Ngồi phải cho ra dáng chứ, nếu mà phụ hoàng thấy đệ như vậy tất nhiên là nói ngay”
Tiêu Húc vươn người lười biếng ngồi dậy bảo, “ Hoàng huynh à, tối qua đệ không được ngủ để cho huynh được làm việc đấy thôi! Tự dưng lại chê đệ”
Tiêu Cảnh Dương ngẩng đầu, liếc nhìn gương mặt vốn trắng nõn trước đây giờ đã trở nên có sắc khoẻ mạnh. Tưởng lần này hắn trở về dầm sương dãi nắng thì có vẻ chững chạc hơn lên, kết quả là làn da thì đổi mà vẫn kiểu lười biếng vậy, tính tình thì lại càng trầm trọng vô lại hơn. Nghĩ đến đây, Tiêu Cảnh Dương càng cau mày chặt hơn, rồi trầm giọng bảo, “Ở đây không có ai khác, đừng có đóng kịch nữa”
Trong mắt Tiêu Húc hiện lên tia sáng, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt lại cười hì hì bảo, “Hoàng huynh à, diễn trò cái gì chứ, cá tính này của đệ không phải huynh nhìn đã quen lắm rồi dó sao. Dù gì thì đệ cũng chẳng ở lâu rồi lại biến mất thôi, không sao, cố nhịn vài ngày đi”
Tiêu Cảnh Dương nhắm chặt hai mắt lại, lấy tay day thái dương. Ngũ Hoàng đệ này , lúc nhỏ v cùng thông minh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tre-hoang-gia/3156657/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.