Trong lòng Nhược Trúc lo lắng thì thầm, rất ít khi thấy công chúa lại cương quyết muốn đi gặp một người như vậy. Tự dưng buổi sáng vừa mới tới nhà Nam Cung xong, vừa về không bao lâu lại muốn đi nữa rồi.
“Ha ha, ta chỉ muốn đi trả lại chiếc bình hoa cho hắn thôi mà! Nhược Trúc, sao mặt mũi ngươi cứ trắng bệch như tờ giấy thế kia hả?” Tiêu Tử Y cẩn thận cầm chiếc bình sứ trắng lên, cười híp mắt hỏi.
Nhược Trúc thản nhiên bảo, “Chỉ sợ chuyện công chúa muốn làm cũng không phải là việc trả lại chiếc bình hoa cho người đó đâu. Nếu không chuyện này cứ để cho người khác làm không được sao?”
Tiêu Tử Y bĩu môi ngượng ngùng, nhún vai nói, “Tự mình làm còn có thành ý hơn chứ!”
Nhược Trúc băn khoăn vô cùng, giận dữ nói, “Công chúa à, cứ như người vậy, sẽ có nhiều người nói linh tinh đó”
Tiêu Tử Y lén liếc mắt, biết tính Nhược Trúc bắt đầu lải nhải, nếu mà phản bác lại thì càng lắm điều hơn, vì vậy cứ mặc kệ cho nàng ta ra oai còn mình thì nhìn ra ngoài cửa sổ không đáp lời.
Nhược Trúc đau hết cả đầu khe khẽ thở dài, Công chúa Điện hạ của nàng này cái gì cũng tốt, chỉ là làm việc cũng chẳng lo lắng tới hậu quả gì. Thực sự là một người đơn thuần quá đi mất thôi!
Cả đường không nói gì, lúc Tiêu Tử Y xuất hiện lần nữa trước mặt Nam Cung Tranh thì bị nàng ta cười giễu cợt luôn.
“Được rồi, được rồi, đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tre-hoang-gia/3156653/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.