Chương trước
Chương sau
Tiêu Cảnh Dương sau khi nhận được tin tức thì ném công chuyện trên tay xuống chạy một mạch từ Cung Minh Quang tới cung Trường Nhạc. Thẳng cho tới tận tẩm cung của Tiêu Tử Y mới bị Nhược Trúc ngăn lại.

“Thái tử điện hạ, Công chúa bảo là nàng muốn yên lặng một chút, không muốn gặp bất cứ ai” Nhược Trúc cúi đầu, cung kính nói.

“Rốt cục là chuyện gì xảy ra hả? Nói!” Đôi mắt đẹp trên mặt Tiêu Cảnh Dương cau lại, từ ngữ trong lời nói không khỏi tăng thêm chút tức giận. Hắn được thị vệ bẩm báo lại, bảo công chúa bị tập kích ở núi Long Thủ, không có ai ngăn lại. NHưng khi hắn cùng đi tới chỗ đó lại không phát hiện ra chút dị thường nào cả, theo lý thuyết thì nếu gặp chuyện không may mà nói thì ở đây hẳn là phải ồn ào náo nhiệt mới đúng chứ.

“Thái tử điện hạ, cụ thể thế nào nô tỳ cũng không được rõ cho lắm, công chúa bảo là không nên để lộ việc này ra” Nhược Trúc cúi đầu nói.

“Không muốn để lộ ra ư?” Tiêu Cảnh Dương nhăn cả mặt lại, lúc yên lặng một khắc kia bỗng nghe thấy tiếng nức nở nho nhỏ từ trong phòng truyền tới, hoảng sợ hắn lập tức phá cửa xông vào.

“Điện hạ!” Nhược Trúc lắc mình chắn trước cửa, kiên trì nhắc lại, “Công chúa nói muốn ở yên một mình chút”

“Ầm!”

Trong tai Tiêu Cảnh Dương nghe thấy tiếng khóc não lòng, rốt cục không kiềm chế được, xoay người đấm mạnh vào bức tường phát ra một tiếng vang lớn.

Nhược Trúc hoảng hồn vội vàng bảo cung nữ đứng bên giúp thái tử xoa tay.

Tiêu Cảnh Dương vung tay lên định xoay người rời đi. Hắn đến đẩy không hỏi được chuyện gì xảy ra, vậy thì hắn có thể hỏi người khác không được sao.

Hơn nữa muốn hỏi một chút vị kia ở điện Tiêu Phòng.

“Nhược Trúc à, vào giúp ta thay một bộ quần áo khác đi” ngay lúc Tiêu Cảnh Dương vừa quay người đi một khắc, bên trong tẩm cung truyền đến tiếng lạnh nhạt của Tiêu Tử Y.

Tiêu Cảnh Dương tranh đẩy cửa vào trước, đến cả Nhược Trúc muốn ngăn lại cũng không kịp. Tiêu Cảnh Dương liếc mắt nhìn thấy Tiêu Tử Y nửa nằm trên chiếc giường mềm mại, trước ngực một mảng máu đỏ sẫm nhìn thấy mà ghê cả người.

Tiêu Tử Y giương mắt nhìn thấy Tiêu CẢnh Dương vọt vào bất đắc dĩ bảo, “Nhược Trúc à, ngươi trước tiên giúp mang cho ta chút cháo đi vậy”

NHược Trúc đáp lại rồi cẩn thận đóng cửa lại, để cho hai huynh muội nói chuyện thoải mái.

Tiêu Cảnh Dương nhìn thấy đôi mắt Tiêu Tử Y rõ ràng khóc đỏ hồng, nhẹ giọng hỏi chỉ sợ doạ nàng, “Tử Y à, muội rốt cục có bị làm sao không? Có bị thương không? Ta gọi Thái Y tới nhé”

Tiêu Tử Y cúi đầu nhìn mảng máu trên người dường như đã khô, nhếch nhếch khoé miệng lên cười chua xót, “Muội không bị thương đâu, đây là máu của người khác thôi. Nhưng mà tốt nhất là huynh nên gọi Cố Thần Y tới đi, giúp bôi thuốc cho Diệp Tầm, bảo là do chơi đùa không cẩn thận bị thương nhé”

“Diệp TẦm ư?” Tiêu Cảnh Dương sửng sốt.”>

Tiêu Tử Y thấy hắn nhìn chằm chằm vào vết máu trên ngực nàng thì biết hắn đã hiểu lầm, “Không phải máu của bé đâu. Diệp Tầm chỉ bị thương nhẹ thôi”

Tiêu Cảnh Dương thở phào, vội vàng chạy ra cửa bảo tuỳ tùng mới Cố Thần Y tới. Lúc hắn bước vào lần nữa thì nhìn thấy Tiêu Tử Y run rẩy từ giường đứng lên như sắp ngã, vội vàng chạy tới đỡ nàng dậy, “Muội định làm gì vậy? Ta lấy giúp muội”

Tiêu Tử Y thấy vẻ mặt lo lắng của hắn thì lại đưa mắt trấn an, rút ra khỏi tay hắn, thản nhiên bảo, “Muội muốn thay quần áo, huynh có thể giúp hay sao?” Dứt lời cũng không thèm để ý tới thái độ ngây ngô của Tiêu CẢnh Dương nữa cứ lùi ra sau tấm bình phòng cởi áo khoác ra.

Chẳng còn cách nào, ngẩn người hơi lâu mới cảm thấy mùi máu ngấm trên quần áo khó chịu quá, nhất định phải thay mới được.

Tiêu Cảnh Dương rụt tay lại, nhìn thấy bóng hình yểu điệu hiện lên sau tấm bình phong, rốt cục cụp mắt xuống lùi ra xa. Trong tai vẫn nghe thấy tiếng động tinh tế phát ra, Tiêu Cảnh Dương chỉ cảm thấy trong lòng như được châm mồi lửa, không hiểu là phẫn nộ hay là gì khác nữa.

“Tử Y à, muội chắc chắn mình không bị sao đó chứ?’ Tiêu Cảnh Dương nhấn từng từ một hỏi cẩn thận.

“Không sao, đã không có việc gì rồi” Tiêu Tử Y đứng sau tấm bình phong thản nhiên trả lời. Tuy nàng rất là sợ, chỉ cần nghĩ tới là sợ vô cùng nhưng sau khi khóc đã đời rồi thì mọi chuyện cũng ổn, chỉ còn lại nỗi giận dữ trong nội tâm mà thôi.

Chỉ là nàng cẩn thận che giấu nỗi tức giận sâu trong lòng, nàng tức giận là nàng không cẩn thận. Nếu mà không phải nàng tạo thời cơ cho đối phương làm sao chuyện này xảy ra được chứ? Nàng lại tức bản thân đã đem bọn nhỏ liên luỵ vào đó, nếu một mình mà gặp nguy hiểm thì nàng không thể tức giận như vậy được.

“Có biết là ai là không?’ Tiêu Cảnh Dương hít một hơi thật sâu, trong đôi mắt đã gần như xuất hiện tia nguy hiểm. Làm tổn hạing tới Tiêu Tử Y thì sẽ phải có tâm lý trả giá thật nhiều!

“Chuyện này thật không biết” Tiêu Tử Y vừa thay quần áo vừa nói tóm tắt mọi chuyện cho Tiêu Cảnh Dương nghe. Người nàng có thể tin tưởng thì không nhiều lắm, Tiêu Cảnh Dương được tính là một trong những người đó.

“Nói vậy thì muội cũng không nhìn rõ mặt của gã áo trắng kia sao?” Tiêu Cảnh Dương vừa nghe vừa suy nghĩ trong lòng. Ý của Tiêu Tử Y hắn cũng hiểu, nàng thực sự không muốn làm rùm beng chuyện này lên, dù sao hiện giờ cũng không biết rõ tên đầu sỏ là ai cả. Nhưng hắn nghĩ thế nào cũng cảm thấy kỳ lạ, rốt cục là ai như vậy trăm phương ngàn kế muốn đẩy nàng tới chỗ chết chứ? Trong cung nàng không gây thù oán nhiều cho lắm, cho dù là mẫu hậu thấy nàng không vừa mắt đi chăng nữa, thì cũng chỉ là chút tiểu tiết mà thôi, cũng không thể hạ độc thủ như thế được!

”Không thấy, có lẽ là kẻ trong giang hồ mà trước đây muội đắc tội đi…” Tiêu Tử Y không yên lòng nghĩ ngợi, nghĩ đến vị công tử cứu nàng kia mà nói thì nhất định là có người nguỵ trang việc này để hại nàng, tiếc là chuyện trước đây nàng cái gì cũng không biết, cũng không phân biệt được chuyện trắng đen nào.

Nhưng vì sao người đó lại cứu nàng lại lo lắng cho nàng thế chứ? Hắn rốt cục là ai thế? Có phải là Nam Cung Sanh hay không?

Tiêu Cảnh Dương không tin người trong giang hồ tìm gây phiền phức cho nàng, nếu mà có ân oán gì đó…sao lại phải che mặt như vậy mà không thẳng thắn đối diện chứ? Vì thế hắn cũng không muốn nhắc lại nữa chỉ ghi nhớ kỹ trong lòng là được. “Vị cứu muội đó là ai thế? Hắn có để lại tên không?”

“Ầm!” Sau tấm bình phong truyền ra tiếng vật nặng rơi xuống, đồng thời nghe thấy tiếng Tiêu Tử Y kêu lên thảm thiết.

“Tử Y! Muội không sao chứ?” Tiêu Cảnh Dương chạy vọt tới sau tấm bình phong, chỉ thấy Tiêu Tử Y mặc quần áo lót ngã ngồi trong đống quần áo, sắc mặt đỏ bừng. “Không…Không sao, chỉ là phát hiện ra muội tự dưng không biết mặc quần áo thôi…” Tiêu Tử Y ảo não nói. Bình thường thì đều do Nhược Trúc giúp nàng mặc, nàng xem thì thấy Nhược Trúc làm rất đơn giản, ai mà ngờ chính mình tự mặc vào lại khó khăn tới vậy.

Tiêu Cảnh Dương thấy vậy thì đưa tay đỡ nàng rồi bật cười nói, “Tử Y à, muội còn không bằng cả Trạm Nhi nữa kìa! Mấy ngày trước ta đều dạy bé tự mặc quần áo mình đó”

Tiêu Tử Y bĩu môi, để hắn đỡ nàng lên, hơn nữa lại vung tay tức giận bảo, “Vậy huynh giúp muội mặc đi, quần áo con gái khó mặc vậy, muội cũng không tin là huynh làm được đâu”

Tiêu Cảnh Dương cười dung túng, xoay người nhặt từng món quần áo lên giúp nàng mặc.

Cả hai đều không nói gì nữa, bên trong lặng lẽ toát ra một luồng không khí an tâm.

Tiêu Tử Y thấy Tiêu Cảnh Dương mặc cẩn thận từng tý quần áo cho nàng, nỗi lòng khủng hoảng và sợ hãi cũng đỡ hơn nhiều, “Hoàng huynh à, sau này cho muội thị vệ lợi hại hơn để bảo vệ muội nhé”

“Được”

“Đừng nói với phụ hoàng nhé, cũng đừng nói với ai hết, sợ đánh rắn động rừng đó”

“Được”

“Muội nhất định sẽ không bỏ qua cái kẻ dám làm tổn thương bọn trẻ và muội đâu”

“…Được"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.