Đã quyết định đi du xuân rồi thì đầu tiên phải chọn chính là địa điểm du xuân.
Tiêu Tử Y muốn tìm một nơi có núi non, nhưng trong hoa viên hoàng cung dĩ nhiên lại nghĩ không có chỗ nào.
Cuối cùng Nhược Trúc cũng nói có một nơi rất phù hợp, đó là ngọn núi Long Thủ ở hậu hoàng cung. Vì năm đó cung Vị ƯƠng dựa vào ngọn núi Long Thủ đó mà xây dựng nên, sử dụng nguyên ngọn đầu rồng làm cung điện, khiến cho toàn bộ hoàng cung đều cao hơn thành Trường An. Mà ở cửa cung phía bắc là cung Vị Ương, ngoài cửa cung chính là ngọn núi Long Thủ, xem như là khu rừng để hoàng gia sử dụng. Tuy là ở ngoài cung nhưng do ở ngay bên ngoài cửa cung nên cũng không tính là xa cho lắm, sự an toàn có thể được đảm bảo.
Từ sau khi Tiêu Tử Y nói tới chuyện du xuân kia, Nhược Trúc đã bắt tay vào chuẩn bị mọi việc. TRên thực tế thì chuyện đó và chuyện công chúa muốn đi ra ngoài dâng hương hay đi tới quý phủ nào đó gặp gỡ cũng giống nhau, bởi vì lần trước Công chúa đi tới nhà Nam Cung đã xin được ý chỉ của Hoàng đế từ đó về sau, hoàng đế đã cố ý hạ chỉ, công chúa xuất cung bình thường cũng không cần phải xin ý chỉ nữa.
Nhưng nếu muốn mang Tiêu Trạm đi cùng mà nói thì…lại phải thông qua cửa Hoàng hậu kia mới được.
Các bạn nhỏ sau khi nghe là có thể được đi ra ngoài chơi cả ngày thì lập tức giơ cả tay lẫn chân đồng ý luôn, đến cả Abe cũng vui lây mà kêu “ô ô” hai tiếng. Ít nhất là không cần phải đi học đã!
Tiêu Trạm vỗ vỗ ngực cam đoan, có thể thuyết phục được hoàng bà nội, mọi chuyện cứ giao hết cho bé đi.
“Chuyện đó, cứ để Trạm Nhi một mình đi xin hoàng hậu nương nương có được không đây?’ Nam Cung Tranh dứt khoát không về nhà rồi, cứ sau khi lên lớp xong lại ngủ luôn tại cung Trường Nhạc, hiện giờ nàng ta và Tiêu Tử Y hai người đang cùng nhau thương lượng trên giường chuyện du xuân. Dù sao thì cha nàng vốn đã bị mất một đứa con rồi. Phát giác ra con gái cũng bị mất tích nữa nghe chừng ổng còn vỗ tay vui mừng khôn xiết ấy chứ.
“Cũng có thể mà. Dù sao còn tốt hơn ta đi mở miệng nói đó” Dù gì nàng cũng chẳng muốn nhìn thấy hoàng hậu tý nào, Tiêu Tử Y vốn rất giận nói, sau đó nhịn không được lại bật cười một cái, “Yên tâm đi, hiện giờ Trạm Nhi ánh mắt với công lực làm nũng sẽ nhất định thắng lợi mà, chúng mình cứ ở đây chờ tin tốt là được”
“Đúng vậy ha, đúng vậy ha. Lúc trước ta cũng bị bại bởi cộng lực của TRạm Nhi đó nha” Lời Nam Cung Tranh có vẻ không được thoải mái lắm nhưng nghe trong đó có chút say mê, “Công chúa à, sao người lại nghĩ đến một cái nhà trẻ như thế này chứ? Trước kia ta cũng rất đau đầu với tiểu đệ nhà ta đó nha, vừa thấy nó là ta hận không thể ấn nó trở lại trong bụng nhị nương nữa kìa”
Tiêu Tử Y cười mơ màng, ‘Vậy bây giờ thì sao?”
Nam Cung Tranh ngả người ra chăn dựa thoải mái khẽ hừ một cái, “Hiện giờ hả? Hiện giờ ta nhìn thấy cảnh tên nhóc đó chịu học như vậy, bỗng dưng thấy đáng yêu quá. Hơn nữa nó còn rất ngoan nha! Lần này về nhà, cha ta còn thấy thằng nhóc thay đổi ghê gớm, ngoài miệng tuy ổng không nói gì, nhưng trong lòng nhất định là bội phục công chúa lắm đó”
“Đấy là do sự cố gắng của Nam Cung thôi. Bé là một đứa nhỏ rất ngoan ha!” Tiêu Tử Y len lén đảo mắt liên hồi. Là một đứa bé rất thú vị mới đúng chứ. Không lúc nào là không tìm mọi cách tóm lấy nhược điểm của nàng, “Nhưng mà ở đây thực sự vui lắm, nếu so với các tiểu thư gia đình khác cứ tụ tập ngồi uống trà ngắm hoa, ngâm thơ mãi, đúng là cực hình ghê ha!” Nam Cung Tranh nhắm mắt lại mơ màng bảo, “Nếu trước đây ta mà có nhà trẻ như vậy thì hay biết mấy….”
Tiêu Tử Y nhìn Nam Cung Tranh chìm dần vào mộng đẹp, chẳng cách nào lắc lắc đầu đưa tay lấy gối kê dưới đầu nàng ta rồi kéo chăn đắp cho nàng ta.
Nhìn Nam Cung Tranh ngủ còn mang theo nét cười, có lẽ trọng mộng lại ảo tưởng mình trước đây có ỷ tưởng mở nhà trẻ cũng nên. Có người khẳng định sự cố gắng của nàng, lòng nhiệt tình trong Tiêu Tử Y tăng thêm vài phần.
Tốt lắm, cãi nhau đánh nhau thì tính tiếp gì đây? Nhất định nàng sẽ bắt bọn nhỏ giải quyết trong hoà bình mới được.
Nhật ký Trạm Nhi
“Vĩnh Hán ngày mười sáu tháng tư năm ba mươi tám,
Hôm nay ánh mặt trời sáng lạn, bác nhỏ quyết định hôm nay đi du xuân. Cái gọi là du xuân ý là chọn một ngày xuân đi chơi đó mà. Vì vậy hôm nay bác nhỏ mang theo Trạm Nhi, bé Tuyển Tuyển, Nam Cung, Độc Cô còn có cả Diệp Tầm mới tới nữa, a, còn có cả Abe cùng đi tới núi Long Thủ chơi nữa. Đi cùng còn có cả bác Nam Cung Tranh, bác Nhược Trúc, bác Như Lan và cùng một đội thúc thúc thị vệ nữa.
Trên núi rất tuyệt nha! Chỉ có leo núi thì mệt chết lên được thôi”
Xong rồi, đã được hơn một trăm từ rồi, tuyệt quá.
“Chuyện í é í é đó xong!” Trạm Nhi như vừa hoàn thành xong một công trình lớn nhất thế kỷ vậy, bỏ than củi vào trong túi quần nhỏ của mình, hài lòng nhìn lại thành quả trông rất được của mình.
“Ôi! Trạm Nhi hư quá, sao ngươi đã viết xong nhật ký vậy rồi hả?” Lí Vân Tuyển đứng sau lưng Trạm Nhi, ngó ra nhìn tập nhật ký của bé trên bàn. Cô bé đứng ở xa đã nhìn thấy bé ngồi trên tảng đá to cắm cúi cầm vở, cứ tưởng bé vẽ tranh đó chứ! Ai dè không ngờ lại ngồi ở đây mà viết nhật ký.
“Không phải công chúa bảo là tối nào trước khi đi ngủ mới được viết nhật ký cơ mà? Cố nhớ kỹ chuyện xảy ra mỗi ngày, sao mà giờ ngươi có thể viết xong nhật ký rồi chứ? Hiện giờ chưa tới trưa mà”
Tiêu Trạm bị bé Vân Tuyển nói vậy thì mặt đỏ bừng, bé chẳng qua là muốn hoàn thành sớm bài tập chút thôi, đợi cho tới tận tối còn có chuyện khác làm mà. Nhưng vừa quay đầu lại thì đã chạm phải đôi mắt to lúng liếng của bé Vân Tuyển, bé chẳng giải thích được lời nào cả.
Bé Vân Tuyển thấy Tiêu Trạm luống cuống chân tay thì lộ ra nụ cười bướng bỉnh, tiếp tục chỉ vào cuốn vở giễu bé, “Nhìn xem ngươi nha! Một đống tên người, đây không phải là cho đủ số lượng từ thì là gì? Nè, may là không có chữ nào sai nha”
Tiêu Trạm lúc này mới kịp phản ứng đóng cuốn nhật ký lại, mặt mũi đỏ bừng nói, “Được rồi, được rồi, buổi tối ta viết lại là được chứ gì. Nhưng mà, ngươi đừng có nói cho ai biết đó nha! Mất mặt quá đi…”
“Được rồi được rồi, như thế mới ngoan chứ! Đi nào, đi ăn cơm đi!” Bé Vân Tuyển bắt chước bộ dạng thường ngày của Tiêu Tử Y nói với bé, đưa tay ra xoa xoa đầu Tiêu Trạm sau đó cười cười chạy ra ngoài.
Tâm tình Tiêu Trạm ngổn ngang khi nghe tiếng cười thánh thót như chuông của bé Vân Tuyển, thong thả đi theo sau cô bé đên nơi mọi người ngồi ăn cơm dã ngoại. Vừa nhìn thấy đủ loại chưa được ăn bao giờ, sự buồn bực trong lòng Tiêu TRạm lập tức bay biến không còn.
Mặc kệ nó đi! Chuyện nhật ký tới tối viết lần nữa là được thôi!
Tiêu Tử Y nhìn mấy bạn nhỏ ngồi vây quanh một nhóm, trong tay mỗi người cầm một miếng bánh kẹp thịt, nàng không khỏi cùng Nam Cung Tranh nhìn nhau cười cười. Mặc dù nói là sandwich, thực ra thì chỉ là bánh bao kẹp ít thịt và rau quả thôi, nhưng do việc vận động leo núi xong ăn cái gì cũng ngon hết.
“Wow! Phong cảnh ở đây không tệ nha!” Nam Cung Tranh bỗng kêu lên.
Tiêu Tử Y nghiêng đầu nhìn chỉ thấy chỗ họ đang ngồi vừa tầm mắt nhìn thấy cung Vị Ương ở ngay dưới chân núi. Tuy ngọn núi Long Thủ này cũng không cao lắm, nhưng ở cổ đại thì cũng không có lầu gác nào cao cả cho nên ở trên núi nhìn thấy phong cảnh quyến rũ là rất hiếm. Tự đáy lòng Tiêu Tử Y cảm thán thốt lên, “Đúng vậy ha, ở đây nhìn thấy phong cảnh ở dưới cũng tuyệt quá”
Mấy ngày nay bị đi học, Độc Cô Huyền vẫn áp dụng kiểu không bạo lực không hợp tác cắn miếng sandwich ai oán nói, “Nếu phong cảnh ở dưới đẹp như thế sao chúng ta phải khổ sở bò lên đây hơn một canh giờ làm gì chứ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]