Kỳ thực Tiêu Tử Y đùa chẳng qua chỉ là tiểu xảo mà thôi. Bình thường lấy hương tro thu thập, dúng vào nước lắc đều, sau đó dùng lụa lọc bỏ. Rồi dùng bút lông dúng vào chất lỏng đã lọc, viết chữ trên giấy trắng, lặp đi lặp lại vài lần, sau đó hong khô lại.
Hương tro trưng cất tựa như một hoá chất vậy, loại hoá chất này có thể hoà tan trong nước, hơn nữa dễ tự cháy nếu châm đốt. Vì vậy bôi hương tro trên giấy sẽ dễ đốt, dọc theo bút cứ cháy lan ra tựa như hoa lửa vậy tạo ra nét chữ như nhau.
Tiêu tử Y chỉ là lợi dụng điểm đó, mới cố ra vẻ làm vài động tác huyền ảo trên giấy để viết lên lời tiên đoán, nhưng ai ngờ, dĩ nhiên nét bút hỏng làm chữ sai lại càng sai ha!
Rõ ràng là vừa rồi hai nhóc kia cũng bắt đầu dao động rồi mà!
Thái phu tử à, từ đây về sau nàng nhất định phải chịu khó học hành mới được…. Tiêu tử Y khóc không ra nước mắt nghĩ thầm.
Tiêu Tử Y chỉ suy sút vài giây đồng hồ rồi lập tức định nói gì đó để lấp liếm đi. Trẻ con thôi mà! Thầy tướng Đàm Nguyệt Li có thể dỗ được, sao nàng không thể dỗ nổi cơ chứ?
Tiếc thay lúc nàng đang định phát huy ba tấc lưỡi thì chợt nghe thấy giọng Tiêu Trạm thánh thót vang lên có vẻ hoài nghi: “Kỳ lạ quá ha, chữ này sao lại giống bác nhỏ quá nha!”
Câu này biểu hiện đần độn nhất là Độc Cô Huyền thì không nói, nhưng Diệp Tầm thì cũng biết rốt cục là vì sao lại thế rồi, quay đầu dùng ánh mắt hoài nghi nhìn nàng.
Tiêu Tử Y hết đường chối cãi, chỉ có thể ngây ngô vô tội cười cười. Đám cải đỏ này sao đầu óc lại thông minh thế cơ chứ? Trạm Nhi à! Thật đúng là chẳng nể mặt mũi bác chút nào, sao cứ nói toạc sự thật ra như vậy hả?
Độc Cô Huyền hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không giống lúc đầu kiên trì muốn biết đáp án của Tiêu Tử Y nữa, chỉ là khó chịu nhìn Diệp Tầm một cái nói: “Công chúa, ta chẳng còn cách nào ở chung với tên này nữa rồi, hôm nay đi trước, đa tạ người sớm chút. Nào Nam Cung, đi thôi!”
Nam Cung Tiêu nhặt tờ giấy trắng lên, gấp gọn gàng bỏ vào ngực, ra giọng kẻ cả nói to với công chúa: “Công chúa, tờ giấy này con mang về, cam đoan để cho nhị ca con nghiên cứu xem làm cách nào được vậy. Hừ! Rõ là giả vờ làm tiểu xảo!”
Tiêu Tử Y không biết nên khóc hay cười nữa nhìn hai cậu nhóc đại nhân một trước một sau nối nhau chạy ra khỏi cung Trường Nhạc. Đẹp trai thì có ích gì chứ? Chẳng phải cũng bị vạch trần rồi sao.
Tiêu Trạm sùng bái nhìn Tiêu Tử Y, kéo kéo tay nàng bảo: “Bác à, chả nhẽ đúng là người làm ra thật ư? Thật là lợi hại lợi hại quá ha! Con cũng muốn học như vậy! Đợi khi nào về biểu diễn cho hoàng gia gia, hoàng bà nội xem ha!”
Vẻ mặt bé Vân Tuyển thì tò mò nhìn Tiêu Tử Y, rất muốn biết rốt cuộc nàng làm cách nào mà được như thế.
“Được rồi được rồi, vậy hôm nay không đi nữa. Ở nhà dạy một ít tiểu xảo cho các con, quay ra còn có thể kích thích hai nhóc Độc Cô và Nam Cung Tiêu đó nữa” Tiêu tử Y đột nhiên phát hiện ra nhà trẻ hình như cần phải có thêm một ít hoá học, vật lý gì đó nữa, cũng không cần thâm cao gì, làm cho chúng nhận thức một ít hiện tượng là đủ dùng rồi. Tiếc thay, trừ nàng ra thì cũng chẳng còn ai có thể dạy nổi nữa.
Hai bạn nhỏ vui sướng hoan hô ầm ĩ. Một bên kéo, một bên lôi tay Tiêu Tử Y vào trong phòng. Đối với những thứ không biết, trẻ con thực sự tò mò mãnh liệt. Diệp Tầm ngồi xổm trên mặt đất, nhìn chằn chằm vào chỗ vốn đặt tờ giấy trắng trên đó. Giấy tuy đã bị Nam Cung Tiêu mang đi, nhưng tro đốt thì còn lưu lại trên bàn đá xanh, nhìn năm chữ to xiêu vẹo trên đó.
“Trở thành bạn bè đi…” Diệp Tầm lầm bầm thì thầm. Cảm thấy có chút khó tin. Năm chữ này cứ đọc như vậy sao? Cậu vừa mới nghe nhóc Nam Cung kia đọc, hẳn là có ý này.
Bạn bè ư, cậu cũng xứng đáng có bạn bè sao?
Một trận gió thổi tới quét sạch đám tro trên bàn đá xanh đi, biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa. Abe ở bên cạnh cứ đuổi tới đuổi lui theo đám tro bụi, làm cho người đầy bụi đất.
Diệp Tầm đứng nhìn hồi lâu, mãi cho tới khi có tiếng Tiêu Tử Y cười yếu ớt gọi về phía cậu: “Diệp Tầm à, còn đứng đó làm gì? Nhanh chút vào đi!”
Tiêu Tử Y ngồi bên giúp ba bạn nhỏ làm thí nghiệm nhỏ một ngày, kỳ thật cũng đều là một ít trò chơi vui. Ví dụ như có thể tạo ra nước nổi bọt khí, tạo thành hình vuông, thành quả trứng gà. Hoặc dùng sữa viết mật hàm.
Tiêu Trạm và Lí Vân tuyển hai người miệt mài quên tất cả, chỉ còn Diệp Tầm là cứ trợn mắt há mồm ôm Abe đứng trong góc nhìn chúng, cũng không dám tiến lên chút nào tới thử, mặc kệ Tiêu tử Y bảo bé tới cùng chơi thế nào bé cũng không chịu.
Abe trong lòng Diệp Tầm giống nhau quá ha! Tiêu Tử Y âm thầm cảm thán nghĩ. Ở ngoài thì tính tình rất giống sói quái gở, nhưng nội tâm lại giống chó khát vọng muốn được người ta yêu thương. Cũng là một đứa bé rất thú vị.
Tiêu Tử Y kiên trì bảo Như Lan tìm cho Diệp Tầm một gian phòng trong điện Vĩnh Ninh ở, còn bảo cả Thuần Phong phụ trách cuộc sống hàng ngày của Diệp Tầm nữa.
Ít nhất trước tiên phải cho bé thích ứng chuyện ăn, mặc, đi lại ở Trung nguyên đã, sau đó mới từ từ dạy Hán ngữ cho bé.
Đến cả thân phận của bé nàng hiện giờ cũng bó tay giải quyết. Năm đó Diệp Tri Thu đầu hàng hay không thì nội tình nàng cũng không biết, tại sao trở về cũng không rõ ràng, nàng căn bản cũng không thể hiểu nổi.
Vì vậy xem ra Độc Cô Huyền tìm Diệp Tầm đối địch là vấn đề vô cùng nghiêm trọng nha, Nhị Thúc của cậu ta trên chiến trường đã da ngựa bọc thây, tất nhiên vô cùng xem thường chuyện Diệp Tri Thu đầu hàng rồi.
Tiêu Tử Y nghĩ rối lắm mà nghĩ không ra manh mối. Nhưng đến phút cuối lại nhớ rất rõ trước khi trời tối bảo Trạm Nhi về đến chỗ hoàng hậu. Nếu mà để bé ở qua đêm, không biết hoàng hậu lại có hành động gì nữa.
Được thôi, nếu TRạm Nhi đáng yêu như thế, nàng dĩ nhiên không thể độc chiếm bé được. Dù sao nàng vẫn còn có một tiểu bảo bối khác để yêu thương.
Tiêu Tử Y hưng phấn bừng bừng kể cho bé Vân Tuyển và Diệp Tầm một vài chuyện xưa, bé Vân Tuyển nghe rất chăm chú, tiếc là Diệp Tầm thì cái hiểu cái không. Tiêu Tử Y biết thông qua chuyện xưa sẽ rất nhanh làm cho Diệp Tầm tiếp cận học Hán ngữ, cho nên cố gắng kiên nhẫn nói rất chậm, hơn nữa còn có nhiều chỗ lấy tranh ra minh hoạ.
Chơi một ngày hai nhóc đã rất nhanh chóng chìm vào giấc mộng đẹp khi nghe kể chuyện xưa, cả Abe bị Nhược Trúc tắm rửa cho lông càng xù thêm cuộn tròn mình nằm ngủ trên thảm dưới giường nàng. Tiêu Tử T nhìn Diệp Tầm nằm bên phải nàng đường nét khuôn mặt xinh đẹp tròn trịa nhíu lại, rõ ràng có ngủ nhưng cũng không được yên ổn.
Chắc là đã thành thói quen bên cạnh không có cha mẹ rồi.
Tiêu Tử Y đưa tay sờ sờ tóc mềm mại, đột nhiên nghĩ đến Tiêu Cảnh Dương có nói cho nàng biết trở về chỉ có Diệp Tri Thu và Diệp Tầm, như vậy mẹ Diệp Tầm đâu? còn ở lại Đột Quyết sao?
Tại sao có thể vậy chứ….
TiêuTử Y mang nỗi hoài nghi đi vào trong giấc ngủ lúc nào không hay. Đợi cho tới khi mở mắt ra, nàng phát hiện hai nhóc bên mình đã không thấy đâu, cả Abe cũng không thấy.
“Giờ là khi nào rồi?’ Tiêu tử Y híp mắt nhìn Nhược Trúc trước giường, nhìn mặt trời để đoán, chắc cũng đã muộn.T
“Bẩm công chúa, giờ đã là giờ Tỵ canh ba ạ” Nhược Trúc bất đắc dĩ cười bảo. Ai biết công chúa tự dưng lại ngủ như vậy chứ, thấy nàng ngủ rất ngon lành hạnh phúc, họ cũng không dám gọi nàng nữa.
Chuyện này có nghĩa là vẫn chưa tới mười giờ. Tiêu Tử Y cọ cọ mặt vào trong chăn miễn cưỡng bảo: “Ta ngủ tiếp một lát nữa, ngày mai cũng sẽ không ngủ lười nữa đâu”
“Ôi, công chúa à, có người muốn gặp người đó” Nhược Trúc cẩn thận nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]