Cho dù là Tiêu Tử Y ở hiện đại đến, nhưng nhìn thấy một mắt đen một mắt xanh vậy cũng không khỏi ngây người nhìn chằm chằm vào bé.
Nàng mới chỉ nhìn thấy ảnh một vài ngôi sao nước ngoài, có rất ít người hai mắt khác nhau, trong hiện thực thì đây là lần đầu nhìn thấy.
“Mẹ đứa bé này có đôi mắt màu xanh da trời, cha mắt màu đen, không ngờ lúc nó được sinh ra thì lại có mắt như vậy” Tiêu Cảnh Dương ôm lấy hai vai bé Diệp Tầm khẽ thở dài.
Tiêu Tử Y yên lặng nhìn đôi mắt kì dị này, kỳ thực Bộ dạng Diệp Tầm rất phong tình dị quốc, mũi cao, mắt sâu, lông mi dài cong như con gái, cả màu da cũng trắng nõn nà khác hẳn so với người bình thường. Xem ra mẹ bé người Đột Quyết có lẽ là huyết thống Châu âu. Nàng nhớ rõ lúc ở hiện đại có xem qua lịch sử, nói là có một bộ phận người La Mã ở hướng đông dạt tới Trung quốc sinh sống nhưng không rõ từ khi nào.
Nhưng thực sự con lai đúng là đẹp quá ha! Mặt mũi đẹp vô cùng, hơn nữa còn có đôi mắt đen xanh kia, đứa bé này sau này lớn lên sẽ đẹp trai vô cùng đây!
Bé Diệp Tầm thấy Tiêu Tử Y cứ nhìn thẳng vào mình không khỏi chớp chớp đôi mắt kỳ dị của mình nói đứt quãng, “…Người…Người không sợ à?” Giọng nói cứ mềm mại làm cho con người ta thấy thoải mái vô cùng.
“Sợ ư? Sợ cái gì chứ? Ánh mắt của con rất oách nha!” Ở hiện đại nói như thế tuyệt đối là siêu cấp, tuyệt đối là báu vật quý vô cùng nha! Tiêu Tử Y nói quá lên. Đồng thời nàng cũng để ý thấy tiếng Hán của Diệp Tầm không lưu loát lắm, nói chuyện cứ nhấn rõ từng chữ từng chữ một.
“Oách á?” Bé Diệp Tầm không hiểu lặp lại, cái từ này có ý gì vậy cà?
“À, chính là ý tốt nhất đó mà” Tiêu Tử Y cười híp mắt bảo, vỗ vỗ đầu bé. Ngoan quá đi, hẳn là một cậu bé rất ngoan.
“Vì sao…..dám xem ta?” Diệp Tầm cố ý yêu cầu Tiêu Tử Y trả lời rõ ràng cho bé, “Ai cũng …đều nói đôi mắt của ta…là bị nguyền rủa. Ai cũng…Ai cũng không dám nhìn thẳng vào ta” Diệp Tầm khó khăn tìn từ ngữ Hán để diễn tả cách nói không được thuần thục cho lắm.
Tiêu Tử Y ngẩn ngơ, bị nguyền rủa sao? Đây là ai giải thích thế chứ? Sao phong kiến mê tín dị đoan vậy cà!
Tiêu Cảnh Dương bất đắc dĩ giải thích bảo: “Nó…À, Diệp Tầm bị bọn người trong tộc gọi là âm dương yêu đồng. Nói là có thể mang tai hoạ đến cho họ. Vì vậy ai cũng không chịu nói chuyện với bé, cũng không dám nhìn bé”
Kỳ thực việc này Tiêu Cảnh Dương thấy cũng không vấn đề gì, phụ hoàng không tin thần phật, mà từ nhỏ hắn cũng không mê tín gì cả. Hơn nữa triều Đại Chu cùng các quốc gia lân cận giao dịch với nhau đã lâu, các loại người kiểu gì cũng đã từng tiếp xúc, cũng không thấy có chút khác thường.
Tận đáy lòng Tiêu Cảnh Dương, thậm chí còn khinh bỉ người mọi rợ Đột Quyết sùng bái mê tín. Cứ đem tai hoạ nhân gian trốn tránh đổ hết lên đầu một đứa trẻ.
Sau khi Tiêu Tử Y nghe vậy lại càng thêm đau lòng Diệp Tầm, nàng ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào hai mắt bé, nhìn một bên con ngươi màu đen một bên con ngươi màu xanh nghiêm túc nói: “Vì sao không dám nhìn chứ? Ánh mắt của con một bên là màu sắc của không trung, một bên là màu sắc của ban đêm, được lắm”
Diệp Tầm mở trừng lớn hai mắt. Với bé mà nói tìm một câu dài để phản ứng lại cũng khó khăn. Nhưng trong giọng nói của Tiêu Tử Y có lo lắng làm bé nhìn trong cặp mắt đen bóng kia của nàng thấy rất rõ.
Từ nhỏ bé đã có một trí nhớ trời cho, chưa có ai nhìn thẳng vào ánh mắt bé cả, lúc nào cũng né tránh, hoặc là có nhìn nhưng làm như không thấy vậy.
Hoá ra đối diện cùng một người là có cảm giác thế này ha…
Tiêu Cảnh Dương vui mừng nói chen vào: “Trạm Nhi không biết đã dậy chưa? Đi nói cho bọn trẻ biết nhau đi. Ta còn có việc đi trước nhé”
Tiêu Tử Y đứng lên, đưa mắt nhìn Tiêu Cảnh Dơng rời cung Trường Nhạc, sau đó nắm một tay bé Diệp Tầm hướng điện Vĩnh Ninh đi tới.
Diệp Tầm cúi đầu, ngập ngừng hỏi: “Có đúng không vậy? Đôi mắt của ta….nhìn rất đẹp phải không?”
Tiêu Tử Y cười nói: “Đúng vậy mà, đặc điểm của cha mẹ con đều dung hoà trên người con, đây là người khác muốn mà không có được cái phúc đó nha!”
Diệp Tầm cưỡi khẽ tự giễu nói: “Nhưng mà…Cha ta ông ấy chưa bao giờ nói chuyện với ta”
Tiêu Tử Y ngẩn người, rốt cục cũng biết vì sao Diệp Tầm lại nói ngôn ngữ Hán không trôi chảy rồi, bởi vì cuộc sống của bé lúc đó, người duy nhất có thể giải thích ngôn ngữ Hán cho bé là Diệp Tri Thu thì cũng không nói chuyện với bé.
He, tình cha con ở cổ đại này có thể mỏng tới mức vậy sao?
Nhớ tới Trạm Nhi lúc nhỏ cũng không được hưởng tình thương của cha, nhưng so với Diệp Tầm thì còn tốt hơn rất nhiều, dù sao trong nội cung vẫn còn có nhiều người không dám đối xử tệ với bé. Khi nhìn bộ dạng của Diệp Tầm, nhất định ở Đột Quyết vì màu mắt của chính mình mà bị không ít người đối xử lãnh đạm rồi.
“Công Chúa Điện hạ” Đột nhiên Diệp Tầm dừng bước lại, ngẩng đầu lên chậm rãi nói nghiêm túc, “Ở chỗ này của Công chúa chắc là học đường rồi phải không? Có thể….dạy cho ta nói chuyện hay không?”
Tiêu Tử Y biết ý của bé chính là muốn học Hán ngữ, mỉm cười xoa xoa tóc mềm mại của bé bảo: “Đương nhiên là được mà! Vì sao con lại muốn học chứ?’ Nàng chỉ tò mò hỏi thêm một câu, tất cả cũng vì Diệp Tầm giải quyết hậu quả khi muốn nói chuyện.
“Học được thì,…..phụ thân có thể nói chuyện với bé Tầm mà. Ông ấy nhất định….là vì bé Tầm không biết nói….nên mới không chịu để ý tới con” Diệp Tầm cố tìm từ để diễn đạt, trong lời nói xen lẫn sự chờ mong mãnh liệt.
Tiêu Tử Y suýt nữa thì không kiềm chế được lao đi tìm vị Diệp Tri Thu kia, sao lại có thể là tổn thương một đứa bé đến thế kia chứ? Làm cha mà thế sao? Cho dù có chuyện lớn khó xử nhưng trẻ con vô tội mà!
Tiêu Tử Y cố gắng kiềm chế cơn tức giận của mình, chợt nghe thấy tiếng Lí Vân Tuyển thánh thót từ hành lang truyền tới, “Công chúa tỷ tỷ, hắn là ai vậy ha?”
“À, đây là Diệp Tầm, sau này cũng sẽ ở đây. Diệp Tầm à, đây là Lí Vân Tuyển. Ở chung với nhau cho tốt nhá!” Tiêu Tử Y vì hai đứa bé lần đầu gặp mặt mà giới thiệu cho nhau.
Diệp Tầm chỉ ngắm Lí Vân Tuyển một chút rồi lập tức lại cúi đầu xuống.
Lí Vân Tuyển đi tới trước mặt Diệp Tầm tò mò hỏi: “Sao ngươi không ngẩng đầu lên nhìn ta vậy? Không nhìn ta thì sao có thể biết ta chứ?”
Tiêu Tử Y biết Diệp Tầm là sợ màu mắt mình doạ đến bé Vân Tuyển, mới động viên vỗ nhẹ vai cậu, nhưng phát hiện ra vẫn không được. Tiêu Tử Y lại không thể để Lí Vân Tuyển đứng mất mặt ở đó được, vì vậy mới chuyển đề tài, “Bé Vân Tuyển à, hôm nay sao lại dậy sớm vậy? Khó có được ngày nghỉ, không ngủ thêm chút nữa sao?”
Lí Vân Tuyển lắc lắc đầu nói thánh thót: “Đến lúc nên dậy rồi, không hiểu tại sao lại cứ thế tự động tỉnh nha!”
Diệp Tầm vốn rất ít nhìn thấy trẻ con, càng không nói tới thấy một cô bé đáng yêu xinh xắn như vậy. Vì thế chỉ liếc mắt một cái theo phản xạ rồi lại cúi đầu xuống, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào chiếc giày thêu tinh xảo của cô bé trước mặt, tai thì nghe ngóng lời của cô bé cứ như những giọt ngọc thánh thót dễ nghe vô cùng, nhớ tới bản thân mình nói chuyện cũng thực gian nan quá, Diệp Tầm muốn mở miệng cũng không dám nữa.
Tiêu Tử Y nhìn vào vẻ mặt khó hiểu của bé Vân Tuyển, bé Vân Tuyển thực đúng là một cô bé hiểu lòng người lập tức cũng không hỏi thêm gì nữa. Cô bé cũng muốn mang bạn mới đi ăn sớm một chút, đột nhiên cảm thấy trong lòng cậu bé có cái gì đó động đậy.
Tiêu Tử Y cúi đầu, chỉ thấy trong lòng Diệp Tầm căng phồng lên đột nhiên xuất hiện một chiếc đầu nhỏ xù tuyết trắng, một đôi mắt to ướt át ngơ ngác nhìn các nàng.
Là một con chó con….Hay là một con chó giống chó sói đây?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]